Chương 436
Chưa bao giờ có ai đỡ được Hắc Ma Phệ Tâm Thủ của ông ta, một khi thi triển thì chiêu nào cũng giải quyết thuận lợi, đây là tuyệt kỹ võ thuật của ông lão hắc ma là sư phụ của ông ta, trừ khi có người ở cảnh giới siêu phàm thực sự đến đây, nếu không những người ở dưới cảnh giới siêu phàm đều không thể nào sống sót.
Nhưng lúc này Hắc Ma Phệ Tâm Thủ của ông ta lại bị phá vỡ hết, như thể gặp phải khắc tinh khó nhằn, khiến ông ta không dám tin.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Mấy người Gia Cát Trường Hận đều chăm chú nhìn về phía trung tâm của ánh sáng vàng kim, một bóng người chậm rãi bước ra, ung dung tự tại, không phải Diệp Thiên thì còn là ai nữa?
“Hắc Ma Phệ Tâm Thủ cũng chỉ có vậy mà thôi, Tiếu Phật Tây Lĩnh, ông còn quân át chủ bài nào không?”.
Ánh sáng vàng trên người Diệp Thiên tan biến, cậu nhếch miệng cười, lắc ngón tay chỉ về phía Tiếu Phật Tây Lĩnh.
“Cậu… lẽ nào cậu đã đạt tới cảnh giới siêu phàm rồi sao?”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh run lẩy bẩy, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, từ ngày ông ta thành danh đến nay, chưa từng cảm thấy kinh hoàng đến vậy, bất lực đến vậy.
Ông ta đã thi triển tuyệt kỹ có mức sát thương lớn nhất của bản thân, nhưng vẫn bị Diệp Thiên phá vỡ, lúc này ông ta đã không còn bất kỳ chỗ dựa nào nữa.
Nhưng điều khiến ông ta càng khó tin đó là một thiếu niên chưa đầy 20 tuổi, sao có thể đạt tới siêu phàm, một cảnh giới mà vô số chí tôn võ thuật đều mơ ước chứ?
Chưa đầy 20 tuổi đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, đây có lẽ là điều chưa từng xuất hiện trong lịch sử giới võ thuật Hoa Hạ nhỉ?
“Ôi…”.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết nhìn nhau, vui mừng khôn xiết, bọn họ vốn tưởng Diệp Thiên đã chết dưới bàn tay đen xì đó, nhưng không ngờ Diệp Thiên căn bản không bị sao cả.
“Tôi đã đạt đến cảnh giới siêu phàm hay chưa thì tôi cũng không rõ!”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Nhưng xem ra ông đã không còn chiêu nào nữa, nếu đã như vậy thì đến lượt tôi!”.
Diệp Thiên nhìn với vẻ giễu cợt, Tiếu Phật Tây Lĩnh thì lại đầy kinh hãi, gần như không có chút do dự nào, ông ta hét lên một tiếng, thuật Thu Đất được sử dụng đến cực độ, một bước đã có thể chạy xa cả vài chục trượng.
Ông ta là kẻ mạnh thời nay, đương nhiên biết phân biệt tình thế, đến sát chiêu mạnh nhất của ông ta mà Diệp Thiên cũng không coi ra gì, phá vỡ dễ dàng, ông ta tuyệt đối không thể thắng được Diệp Thiên, nếu có đánh tiếp thì chắc chắn sẽ thua.
Bí mật tiềm ẩn trong Huyệt Đạo Đồng Nhân đương nhiên quan trọng, nhưng tính mạng của ông ta mới là quan trọng nhất, ông ta không hề do dự, dưới chân sinh ra gió, định bỏ chạy khỏi đó.
“Bây giờ muốn chạy ông không cảm thấy đã hơi muộn rồi sao?”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, năm ngón tay coi lại trở thành móng vuốt.
“Phệ Thiên Cửu Chuyển, Toái Thần Trảo!”
Cùng với tiếng gầm của Diệp Thiên, khắp trời đất bùng lên một luồng khí mãnh liệt, dưới chân Diệp Thiên xuất hiện ánh sáng màu vàng, vô số tia sáng hội tụ hình thành một hình móng vuốt màu vàng kim.
Móng vuốt lướt qua, xuyên qua hư không cực nhanh, mọi người chỉ cảm thấy ánh sáng vàng kim lóe lên trước mắt, sau đó biến mất.
Còn Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng cách xa mấy chục trượng, cơ thể cứng đờ tại trận, không còn thấy cử động nữa.