Chương 567
Cậu nói xong, kể lại chuyện mình bị Diệp Sơn cho là tai họa của gia tộc, bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công rồi ném vào núi sâu rừng hoang tự sinh tự diệt.
Ba cô gái càng nghe càng trợn tròn mắt. Bọn họ không thể tưởng tượng được, vì sao nhà họ Diệp lại kết luận một đứa trẻ tám tuổi là mầm tai họa của gia tộc, bọn họ càng không dám tin Diệp Vân Long lại ra tay ác độc với con trai của mình như vậy.
“Anh Diệp Thiên, vì sao ông nội anh lại nói anh là mầm tai họa của nhà họ Diệp? Chuyện này không công bằng!”.
Cố Giai Lệ không cam lòng, kêu bất bình thay cho Diệp Thiên.
“Một đứa trẻ tám tuổi có thể mang lại tai họa gì cho nhà họ Diệp chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt cũng lắc đầu, tỏ ra không thể hiểu nổi.
Diệp Thiên đặt hai tay sau đầu, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, khóe miệng cong lên nụ cười khinh thường.
“Nguyên nhân thế nào, không lâu nữa tôi sẽ tự đến thủ đô hỏi rõ ràng!”.
“Hơn nữa, ở nhà họ Diệp còn một vài thứ thuộc về tôi, tôi sẽ lấy lại tất cả!”.
Nhà họ Diệp trước kia đối với cậu mà nói là một nhân vật to lớn, không thể lay chuyển. Nhưng tám năm trôi qua, cậu đã có được vốn liếng có thể chống lại nhà họ Diệp, cho dù dối mặt với nhà họ Diệp thì đã làm sao?
Bốn người đi thuyền vào bờ, ba cô gái không có ý muốn về nghỉ ngơi, mà quấn lấy Diệp Thiên đến một quán bar nhạc nhẹ. Đêm đó, bọn họ không có gì đắn đo, không có gì ràng buộc, nâng ly uống thỏa thích. Cho đến khi say bí tỉ, Diệp Thiên mới đưa bọn họ về.
Bọn họ đi xe taxi về khách sạn, trong đại sảnh, không ít đàn ông nhìn Diệp Thiên mà cảm thấy ngưỡng mộ.
Ba cô gái đều xinh đẹp, vì men rượu mà hai má đỏ hây hây, tăng thêm mấy phần tuyệt diễm. Bọn họ đều ca thán Diệp Thiên có diễm phúc.
Diệp Thiên không phản ứng gì quá mức, cậu chỉ vung tay lên, ba luồng Phệ Thiên Huyền Khí len vào cơ thể ba cô gái, xua tan men rượu cho các cô.
Ba cô gái ngồi trên ghế sofa, men rượu trong cơ thể tan đi, bọn họ cũng dần tỉnh táo lại, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở ghế sofa đối diện.
“Giai Lệ, ngày mai em nên về đi thôi. Sắp tới Tập đoàn Lăng Thiên sẽ tổ chức một đêm diễn từ thiện, khi đó anh cũng sẽ đến”.
Diệp Thiên nhìn về phía Cố Giai Lệ, thản nhiên nói.
Ánh mắt Cố Giai Lệ khẽ dao động, gật đầu, không biểu hiện bất kì vẻ ỷ lại hay lưu luyến nào.
“Em biết rồi anh Diệp Thiên!”.
Cô cười nghịch ngợm, vẫn là cô gái ngây thơ hồn nghiên của ngày xưa.
“Ngày mai công ty cũng sắp xếp cho em đến tỉnh Cán Tây biểu diễn, sau đó em còn phải chuẩn bị album mới, khi nào em có thời gian, em nhất định sẽ đến làm phiền anh!”.
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, đứng dậy.
“Ba người các em cứ ở đây nói chuyện đi, anh lên trên trước”.
Cậu đi về phía thang máy, Cố Giai Lệ ngoảnh lại nhìn chăm chú, đưa mắt tiễn bóng lưng cậu đi xa dần, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô lại thở dài, quay đầu về.
“Giai Lệ, vất vả lắm cậu mới gặp lại anh ấy, chỉ được có hai ngày, ngày mai là phải xa nhau rồi, sao không nói chuyện với anh ấy nhiều hơn?”.