Chương 818
“Dù cho cậu ta có phải anh trai con không, chúng ta cũng phải kiểm chứng!”.
Diệp Tinh nghe vậy nặng nề gật đầu.
Diệp Thiên luôn chiếm một vị trí không thể gạt bỏ trong lòng cậu ta. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Thiên là tấm gương và thần tượng của cậu ta, cậu ta cũng xem Diệp Thiên như mục tiêu, nỗ lực tiến lên.
Bây giờ cậu ta mang trong người võ mạch của Diệp Thiên, chuyện này khiến cậu ta vừa áy náy vừa không thể cắt bỏ.
Hai võ mạch tồn tại khiến thể chất của cậu ta khác biệt với người thường, tu vi võ thuật một ngày tiến xa nghìn dặm, hơn hẳn những người cùng trang lứa, vươn lên đỉnh cao trong hàng ngũ thiên tài giới võ thuật Hoa Hạ.
Nhưng mỗi lần nghĩ tới võ mạch này là Diệp Vân Long tước đoạt trên người Diệp Thiên, cậu ta lại cảm thấy không đành lòng.
Anh cả cậu ta từng dựa vào võ mạch này mang lại vinh quang cho nhà họ Diệp, tỏa sáng rực rỡ trong nhà, không ai có thể vượt qua anh cả. Ngay cả cậu ta cũng chỉ có thể tránh lui, không thể so sánh với Diệp Thiên.
Mà nay cậu ta lại dựa vào võ mạch của Diệp Thiên trở thành thiên tài đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ, cậu ta không biết nên vui hay nên buồn.
Diệp Tinh trò chuyện mấy câu với Diệp Vân Long, sau đó bỗng nói: “Bố, ăn cơm xong, con định đi cùng Hoa Lộng Ảnh đến chùa Cửu Long thăm mẹ”.
Diệp Vân Long run tay, ông ta chỉ mới bốn mươi lăm tuổi mà khuôn mặt già nua như bảy mươi tám mươi, nặng nề thở dài.
“Đi đi, ở chơi với bà ấy”.
Diệp Tinh gật đầu, rời khỏi khu nhà. Diệp Vân Long chắp tay sau lưng, nhìn một thân cây chọc trời ở phía trước, ánh mắt xúc động.
“Tiểu Thiên, thật sự là con sao? Chín năm trôi qua, con thật sự vẫn còn sống sao?”.
Trong mắt ông ta lóe lên sự áy náy tự trách, lắc đầu thở dài không ngừng.
Ở Phượng Hoàng Lâu, Tề Văn Long, Vương Triều Hải, Lí Phong ăn uống thỏa thuê, sau một tiếng đồng hồ hơn, món ăn trên bàn đã vơi gần hết.
Lúc trước, Lâm Ngữ Băng ở phòng riêng của Từ Tử Văn ăn trong thấp thỏm lo sợ, đến bên này cuối cùng cũng yên tâm, ăn được không ít, vui vẻ trò chuyện với ba người. Trái lại, Diệp Thiên vì lúc nãy xảy ra xung đột không chủ động đứng lên, mà bây giờ giống như trở thành kẻ dư thừa trong phòng này.
Không chỉ có Tề Văn Long mang khúc mắc với cậu, Lí Phong và Vương Triều Hải cũng âm thầm phê bình, không sao nói chuyện với cậu được.
Diệp Thiên không để tâm, tình huống vừa rồi đổi lại là cậu, e rằng cũng sẽ có chút ý kiến.
Qua ba lượt rượu, Tề Văn Long nhìn đồng hồ, lúc đó mới đứng lên.
“Ăn cũng tạm rồi, chúng ta đưa Lâm Ngữ Băng về trường trước rồi đến sàn nhảy đi!”.
Tề Văn Long liếc nhìn Lâm Ngữ Băng ở bên cạnh. Cậu ta càng nhìn càng thích hoa khôi tân sinh viên của Đại học Thủ Đô này, nhưng hôm nay Lâm Ngữ Băng vừa bị hoảng sợ, cậu ta cũng không tiện mời đi cùng, chỉ đành đưa cô ta về trước.
“Cảm ơn!”.
Lâm Ngữ Băng dịu dàng nói, gật đầu với Tề Văn Long, giọng nói nhẹ nhàng mềm yếu khiến Tề Văn Long mê đắm, người lâng lâng.