Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 743

Những người trước mắt này đều là những người tinh anh nhất được tuyển chọn từ các quân khu lớn, các đội quân lớn nhỏ, người nào mà không là đại diện cho sức chiến đỉnh cao? Lấy đâu ra người yếu?

Nhất là Diệp Thiên thoạt nhìn chỉ là một cậu nhóc không có chút bản lĩnh, vậy mà lại ở đây chỉ trích những chiến sĩ thân kinh bách chiến này, khiến cô ấy chỉ cảm thấy hoang đường.

“Báo cáo tổng giáo quan!”.

“Bộc Phá” nóng tính nhất bỗng đứng ra chào Diệp Thiên theo nghi thức quân đội, lớn tiếng kêu lên.

“Tuy cậu là tổng giáo quan, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, tôi không đồng tình với ý kiến của cậu!”.

“Chúng tôi đều từng là bộ đội tinh nhuệ, thân kinh bách chiến, sau khi vào Nam Long Nhận lại càng huấn luyện khắc khổ, ở đây không có ai là người yếu cả”.

Giọng điệu anh ta cứng rắn hùng hồn, từng chữ đối chọi gay gắt, hiển nhiên là không coi Diệp Thiên ra gì.

Anh ta cũng đã nói ra tiếng lòng của những người còn lại, bọn họ là thành viên Nam Long Nhận, đương nhiên cũng có sự kiêu ngạo của mình. Một thằng nhóc mới đến, tuy là tổng giáo quan, nhưng nói bọn họ là người yếu thì không ai phục cả.

Đường Vũ Nhu hơi ngước đôi mắt đẹp lên, thầm cười khẩy, các thành viên Nam Long Nhận đều có chí khí rất cao, chỉ dựa vào cậu thiếu niên trẻ tuổi như Diệp Thiên, làm sao có thể khiến bọn họ cúi đầu được?

“Hôm nay sợ là cậu ta phải khó xử rồi!”.

Những lời nói của Bộc Phá không hề khiến Diệp Thiên dao động mảy may, cậu nhìn về phía Bộc Phá, bình thản nói: “Chắc anh chính là Bộc Phá, người có năng lực đánh đơn mạnh nhất đội, có biệt danh vua đánh đơn đúng không?”.

“Phải, thưa tổng giáo quan!”.

Bộc Phá ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếng như chuông đồng, sợ là cả bãi huấn luyện đều có thể nghe thấy tiếng của anh ta.

Năm nay anh ta còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng đã có tu vi gần đến võ sư, luôn đứng đầu bảng xếp hạng đấu đơn trong huấn luyện của Nam Long Nhận, trước giờ chưa từng thua, đương nhiên là khá tự tin.

“Hừ!”, khóe miệng Diệp Thiên bỗng nhếch lên, khẽ cười thành tiếng.

“Anh mà cũng được gọi là vua đánh đơn, tôi đúng là không dám tâng bốc trình độ tổng thể của Nam Long Nhận”.

“Cậu!”, ánh mắt Bộc Phá tối sầm, lập tức nổi giận. Nếu không phải Diệp Thiên có thân phận là tổng giáo quan, thì e là anh ta đã xông lên đánh cho một trận nhừ tử rồi.

“Tôi làm sao? Anh nghĩ anh xưng hùng ở Nam Long Nhận, chưa thua bao giờ là giỏi lắm sao?”.

Ánh mắt Diệp Thiên đầy coi thường.

“Vậy tôi xin hỏi anh một câu, trong cuộc thi Nam Bắc không lâu trước đó, lúc giao đấu với Bắc Long Nhận, anh đỡ được mấy chiêu?”.

Cậu vừa nói xong, Bộc Phá lập tức im bặt, các thành viên Nam Long Nhận còn lại, ai nấy đều câm như hến, xiết chặt nắm tay.

Đây quả thực là trận chiến đáng xấu hổ mà bọn họ không thể phản bác.

Trận chiến với Bắc Long Nhận gồm có sáu trận, thì bọn họ thua cả sáu, thua một cách thảm hại. Những người khác hầu như đều thua trong vòng mười chiêu, còn Bộc Phá có sức chiến đấu mạnh nhất cũng chỉ chống được hai mươi mấy chiêu là bị đánh bay khỏi sàn đấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK