Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 631

“Đế Vương, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng những lời cậu nói tôi đều nhớ rõ, sẽ không có lần sau nữa, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau!”.

Diệp Thiên nở nụ cười khinh thường, sau đó thu tay lại, sức mạnh tan đi. Lục Chí Minh rơi xuống đất, đũng quần đã ướt sũng.

Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, đi qua trước mặt đám người Kỷ Nhược Yên, giống như bọn họ chỉ là không khí, không có tư cách để cậu chú ý đến.

Môi Kỷ Nhược Yên khẽ run lên, kiểu ngó lơ này khiến cô ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng nhiều hơn vẫn là tiếc hận khó nói thành lời.

Diệp Thiên sải bước về phía trước, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt. Anh liếc nhìn sang bên, nghiêng đầu, đối diện ánh mắt sáng trong của Kỷ Nhược Tuyết.

Đây mới là rắc rối lớn mà cậu phải đối mặt!

Đôi mắt Kỷ Nhược Tuyết long lanh, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn xót tim, nhỏ giọng nói.

“Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên? Danh hiệu oai phong thật!”.

“Nhưng đây là… lý do anh không nhận tôi sao?”.

Kỷ Nhược Tuyết đứng trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt sâu xa. Tư thế vô địch một mình quét sạch các cao thủ của Diệp Thiên vừa nãy vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng bây giờ, điều cô ấy quan tâm không phải là những việc đó.

Cô ấy chỉ muốn biết vì sao Diệp Thiên không muốn nhận cô, không muốn nói cho cô chân tướng, thậm chí khi cô ấy ở gần trong gang tấc cũng chỉ đối xử với cô ấy như một người lạ.

“Vì sao không chịu nhận tôi?”.

Cô ấy đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Diệp Thiên, đôi mắt trở nên mịt mờ.

Tiếu Văn Nguyệt im lặng đứng ở bên cạnh. Cô ta rất hiểu tâm trạng của Kỷ Nhược Tuyết lúc này, vội vàng lùi ra sau, để Kỷ Nhược Tuyết ở riêng với Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh sâu xa, không vì phản ứng của Kỷ Nhược Tuyết mà có bất cứ thay đổi nào, chỉ bình thản lắc đầu.

“Tôi nói hay không nói có gì khác nhau sao?”.

“Tôi và cô chỉ là người qua đường trong cuộc đời của nhau, tôi tình cờ đi ngang qua nơi cô nhảy vực nên cứu cô, chỉ thế mà thôi”.

“Giữa tôi và cô vốn chẳng có liên hệ gì nhiều, cứu cô cũng chỉ là tiện tay. Nói đơn giản thì cô không cần nghĩ về tôi quá cao thượng, tôi cũng không tới mức độ có thể cứu vớt cuộc đời cô”.

“Cô có thành tựu như ngày hôm nay đều là dựa vào bản thân cô, không liên quan đến tôi”.

Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo tay Kỷ Nhược Tuyết ra, sau đó vươn vai.

“Tối nay tôi cứu cô cũng chỉ vì nể tình chúng ta từng quen biết. Sau chuyện này, người của Thế Giới Hắc Ám sẽ không đến tìm cô nữa, cô có thể yên tâm”.

“Sau này cô tiếp tục làm ngôi sao lớn của cô, tôi cũng có con đường tôi phải đi, hai bên không liên quan, hiểu chưa?”.

Cậu nói xong, lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.

Hai mắt Kỷ Nhược Tuyết rưng rưng, vội vàng tiến lên giữ cậu lại.

“Không, không được, anh không được đi như vậy!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK