Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 839

Bốn bóng người này, phía trước hai người phía sau hai người, riêng Diệp Thiên đứng giữa.

Bốn người này tướng mạo rất giống nhau, dáng người cũng tương đồng, trông cứ như những anh em sinh đôi.

Trên tay bọn họ đều mang vũ khí như súng, kiếm, gậy, đao, mỗi người đều toát lên khí phách, tỏa ra dao động mạnh mẽ, tu vi đã dạt đến chí tôn bán bộ.

Hai mắt Diệp Thiên bình thản, khi cậu vừa đến Tây Sơn, cậu đã cảm nhận được sự tồn tại của bốn người này, bốn người này ẩn nấp ở bốn phía của thiền viện nơi mà Thi Tú Vân ở, nhưng không hề có chút sát khí, hình như là để bảo vệ Thi Tú Vân.

Cũng chính vì vậy, Diệp Thiên mới không ra tay quét sạch bọn họ, nhưng bây giờ bốn người này lại chủ động tìm đến cậu.

“Các người muốn làm gì?”.

Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, cậu dửng dưng hỏi.

Bốn người đàn ông trung niên hơi cảm thấy áp lực, ở nơi hoang vu hẻo lánh này, bọn họ đột nhiên bao vây Diệp Thiên, đáng ra Diệp Thiên nên cảm thấy vô cùng sợ hãi, mặt mày tím tái mới phải.

Nhưng Diệp Thiên lại thể hiện quá đỗi bình tĩnh!

Một người trong số đó bước lên phía trước một bước, trầm giọng nói: “Cậu thanh niên, nói với tôi xem cậu là ai? Tiếp cận phu nhân là có mục đích gì?”.

Bọn họ vốn tuân mệnh bảo vệ bên cạnh Thi Tú Vân, chín năm qua luôn như vậy, trước đó Diệp Thiên đi vào trong thiền viện, nhưng lại tận bốn năm tiếng sau mới ra, nếu không phải vì bên trong thiền viện không có chút động tĩnh kỳ lạ nào, nếu không e rằng bọn họ đã phá cửa xông vào từ lâu.

“Phu nhân?”, Diệp Thiên hơi thắc mắc, rồi mới hiểu ra.

“Nói như vậy thì các người là người của Diệp Vân Long?”.

Bốn người nghe thấy vậy, ánh mắt lại thay đổi lần nữa.

Diệp Thiên có thể nói ra được cái tên của Diệp Vân Long, rõ ràng là hiểu không ít về Diệp Vân Long và Thi Tú Vân, bọn họ càng chắc chắn về suy đoán của bản thân, Diệp Thiên tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

“Cậu thanh niên, nếu hôm nay không nói rõ mục đích của cậu, thì có lẽ chúng tôi không thể để cậu đi rồi!”.

Bốn người tay cầm vũ khí, hơi thở mạnh mẽ, chặn Diệp Thiên bốn phía, ai nấy ánh mắt đều lạnh lùng.

“Hừ!”.

Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng, không thèm trả lời, ánh mắt nhìn về phía chân núi.

Bốn người thấy Diệp Thiên im lặng, đang định bắt lấy Diệp Thiên, thì đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vọng ra khắp núi rừng, khiến các cây hoa cỏ xung quanh đều đung đưa mạnh.

“Gầm!”.

Dao động mạnh mẽ đến từ chân núi, sắc mặt bốn người đột nhiên thay đổi, một bóng người như đại bàng xòe cánh, nhảy một bước lên đến nơi, một bước nhảy hơn mười trượng, và đáp xuống chỗ cách bọn họ không xa.

Ông ta mặc chiếc áo dài đen, hai tay bị cánh tay áo che mất, trên người mang hơi thở lạnh lẽo, những nơi ông ta đi qua, hoa cỏ bị héo đi rất nhanh, đôi mắt của ông ta càng khác người, thấp thoáng màu xanh, nhìn trong bóng tối vô cùng khủng khiếp.

“Hè hè!”.

Ông ta nhìn về phía bốn người, cười lên một tiếng lạ lùng, giọng nói mang vẻ giễu cợt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK