Chương 691
“Cậu ta là thiên tử thực thụ, là anh hùng đứng trên tất cả mọi người, xưa nay hiếm khi lộ mặt, tuy đã ngưỡng mộ cậu ta đã lâu, nhưng đến bây giờ tớ vẫn chưa nhìn thấy mặt cậu ta bao giờ!”.
“Nhưng không lâu trước đây tớ từng gặp Lí Thanh Du của phái Hồ Ngọc Nguyệt, cô ấy có duyên gặp Diệp Lăng Thiên một lần, với sự cao ngạo của Lí Thanh Du còn phải hình dung Diệp Lăng Thiên là ‘Anh hùng thời nay, tuấn kiệt vô song’, đủ để thấy được cậu ta còn mạnh lớn cả lời đồn, được gặp cậu ta một lần, tận mắt chứng kiến phong thái tuyệt thế của cậu ta, thì tớ cảm thấy đời này không còn gì phải hối hận nữa!”.
Ánh mắt Tô Mộ Nhu hơi chớp, nhìn cô bạn thân của mình lẩm bẩm, trong lòng cô ta vô cùng kinh ngạc.
Đàm Nguyệt Ảnh là người đầu tiên trong gần 50 năm nay của phái Lao Sơn có thiên bẩm xuất chúng, hơn nữa năng lực rất giỏi, năm nay 21 tuổi nhưng đã là có bóng dáng làm người kế nhiệm của phái Lao Sơn trong tương lai, các đệ tử nam của phái Lao Sơn đều kém cô ta một bậc, trong lớp người trẻ ở đó thì cô ta nghiễm nhiên đứng đầu.
Cô ta từng tận mắt chứng kiến, đến những thanh niên tuấn tú trấn áp một phương như Hứa Thuần Canh, Lạc Tư Đồ khi đứng trước mặt Đàm Nguyệt Ảnh đều phải tôn trọng và nhượng bộ, đây chính là sức mạnh của Đàm Nguyệt Ảnh và phái Lao Sơn đứng sau cô ta.
Người như Đàm Nguyệt Ảnh, tầm hiểu biết chỉ có cao chứ không thấp hơn cô ta, mỗi lần nhắc đến cậu ấm tài giỏi nào, Đàm Nguyệt Ảnh đều nghe như gió thoảng qua tai, không chút xao động, nhưng mỗi lần nhắc tới Diệp Lăng Thiên, hai mắt Đàm Nguyệt Ảnh lại sáng lên, long lanh đến lạ lùng.
Cô ta bất giác tò mò, rốt cuộc là nhân vật tuyệt thế đến mức nào mới có thể khiến cô bạn thân kiêu ngạo này của mình thương nhớ nhiều đến vậy?
Tô Mộ Nhu lên tiếng trêu đùa: “Nghe cậu nói vậy tớ lại thực sự muốn gặp Diệp Lăng Thiên lấy một lần!”.
“Nếu có cơ hội thì cậu cũng phải giới thiệu cho tớ đó, nếu Diệp Lăng Thiên thực sự lợi hại như cậu nói, biết đâu tớ cũng sẽ rung động cậu ấy, đến lúc đó tớ sẽ giành đàn ông với cậu đó nhé!”.
Câu nói này của cô ta nửa đùa nửa thật, Đàm Nguyệt Ảnh lại không hề quan tâm, chi mỉm cười.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Mộ Nhu đột nhiên reo lên, cô ta nhìn vào số điện thoại gọi đến, ánh mắt nheo lại.
“Lạc Tư Đồ đến rồi!”.
Diệp Thiên ngồi bên cạnh vườn hoa biệt thự nhà họ Tiêu, nhìn hoa cỏ đầy đất, ánh mắt sâu thẳm.
“Lạc Tư Đồ?”.
Cậu khẽ lẩm bẩm, trước khi đến tỉnh Vân, Ngô Quảng Phú đã đưa cho cậu khá nhiều tư liệu về các gia tộc lớn ở tỉnh Vân, nhà họ Lạc ở tỉnh Vân quả thực là có chút bản lĩnh.
Trước kia, nhà họ Lạc chỉ là một gia tộc hạng hai ở một huyện nhỏ thuộc quản lý của Côn Thành, nhưng sau đó lại xuất hiện Lạc Minh Thư, vốn chỉ là người thường, nhưng dũng cảm xông pha, vào những năm tám mươi, chín mươi đã dám xuống biển, vớt được thùng vàng đầu tiên.
Sau đó ông ta dùng số tiền này, lần lượt thành lập mấy bến tàu, xưởng đóng tàu, làm về thương mại xuất nhập khẩu. Với tầm nhìn độc đáo và phong cách làm việc quyết đoán, việc làm ăn của ông ta càng ngày càng lớn, phủ khắp sông Lan Thương, liên kết thành chuỗi, cuối cùng thành lập Công ty thương mại Lạc Thị, chuyển đến Côn Thành, dần trở thành người giàu nhất tỉnh Vân.
Nhờ có Lạc Minh Thư, nhà họ Lạc đã phát triển mười mấy năm, đến giờ đã trở thành sự tồn tại cấp bá chủ thực sự trong lĩnh vực thương mại xuất nhập khẩu, vừa có tiền vừa có nhân lực, tài sản và quyền lực đều có. Nhìn khắp tỉnh Vân cũng chỉ có nhà họ Tiêu là miễn cưỡng có thể hơn nhà họ Lạc nửa cái đầu.
Nhưng đây không phải là trọng điểm mà cậu quan tâm, điều cậu quan tâm là Tiêu Trường Hà muốn hứa gả Cố Giai Lệ cho Lạc Tư Đồ.
Nếu Lạc Tư Đồ là một nhân tài, làm người đàng hoàng thì cậu cũng thật lòng chúc phúc cho Cố Giai Lệ.