Chương 836
“Năm mươi năm trước, ông cố con cũng nhờ dự đoán của Thông Thiên Kính cho nhà họ Diệp nghỉ ngơi dưỡng sức, vượt qua thời kì đen tối nhất. Sau đó mới có thể tích lũy sức mạnh, một lần xông lên, bước lên vị trí nhà giàu quyền thế bậc nhất thủ đô”.
Diệp Thiên âm thầm lắc đầu, không cảm thấy kì lạ. Trên đời này, pháp thuật, võ thuật, siêu năng lực hoành hành, nhiều bảo vật cũng có linh từ thời cổ, sở hữu công lực thần kì cũng không hiếm gì.
Thi Tú Vân nói tiếp: “Từ ngày đó, Thông Thiên Kính trở thành báu vật vô thượng của nhà họ Diệp. Ông cố con còn lập ra Tổ huấn, mỗi đời gia chủ, bất cứ con cháu nào của nhà họ Diệp cũng phải tuân theo chỉ thị của Thông Thiên Kính mà làm, như vậy mới có thể giúp cho nhà họ Diệp phồn vinh hưng thịnh, hương hỏa truyền lưu không dứt!”.
“Chín năm trước, ông nội con đột nhiên hạ lệnh đuổi con ra khỏi nhà họ Diệp, bố con phế bỏ võ công của con, chính là vì Thông Thiên Kính!”.
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, siết chặt nắm đấm.
“Chín năm trước, sinh nhật con cũng chính là thời điểm Thông Thiên Kính thức tỉnh mười năm một lần”.
“Ngày hôm đó, ông nội con noi theo các gia chủ nhà họ Diệp trước, hỏi Thông Thiên Kính hướng đi tiếp theo của nhà họ Diệp. Thông Thiên Kính đã đưa ra chỉ thị vô cùng rõ ràng”.
“Thông Thiên Kính cho thấy chín năm sau, nhà họ Diệp sẽ gặp phải kiếp nạn chưa từng có trong lịch sử, đủ khiến nhà họ Diệp sụp đổ!”.
“Nếu muốn vượt qua kiếp nạn này, cách duy nhất là phế bỏ võ công của con, ném vào núi hoang!”.
Diệp Thiên nghe nói chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Chín năm sau nhà họ Diệp sẽ gặp kiếp nạn diệt môn, muốn vượt qua thì phải phế bỏ một đứa trẻ mười tuổi là cậu, đây là đạo lý gì?
Trong lịch sử nhà họ Diệp từng có không ít tai kiếp, nhưng cũng chưa ai nói phải làm tổn thương người trong tộc mới được giải cứu. Vậy mà Thông Thiên Kính lại chỉ dẫn Diệp Sơn ra tay với cậu, đúng là chuyện nực cười nhất trần đời!
Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ cảm thấy mỉa mai khôn cùng.
“Đây là lý do Diệp Sơn nhận định mình là căn nguyên tai họa của gia tộc? Đây là lý do Diệp Vân Long ra tay phế võ mạch của mình?”.
Diệp Thiên lạnh lùng cười ba tiếng, tiếng sau còn mỉa mai hơn tiếng trước, tràn ngập bi thương.
Cậu vốn tưởng mình đã làm sai điều gì mà ngay cả bản thân cậu cũng không biết, do đó Diệp Sơn và Diệp Vân Long mới ra tay ác độc với cậu.
Nhưng rốt cuộc nhà họ Diệp chỉ vì chỉ thị của một tấm kính mà đuổi cậu ra khỏi nhà họ Diệp, tước đi võ mạch, đây căn bản là sự ngu xuẩn tột cùng.
Một gia tộc nếu phải hủy diệt người trong tộc mới được tiếp nối, không thể dựa vào bản thân vượt qua kiếp nạn, vậy thì còn gì là mạnh mẽ, còn lý do gì để tồn tại?
Cậu khẽ cười lắc đầu, giữa mi mày hiện rõ sự lạnh lùng. Đối với nhà họ Diệp, đối với Diệp Sơn và Diệp Vân Long, cậu chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, không còn chút hoài niệm nào nữa.
Thi Tú Vân nhìn Diệp Thiên, thầm cảm thấy đau lòng.
Bà ấy sờ vào chỗ trái tim Diệp Thiên, ở đó có một vết sẹo, vẫn rõ rệt như vậy. Đó là dấu ấn để lại khi Diệp Vân Long tách võ mạch của Diệp Thiên.
“Thiên Nhi, còn đau không?”.
Ánh mắt Diệp Thiên biến đổi, chốc lát sau, ánh mắt cậu đã yên tĩnh lại, không còn gợn sóng nào nữa.
“Mẹ, vết thương nơi này con đã quên lâu rồi”.