Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 853

Nếu không phải cảnh tượng trước mắt quá đỗi chân thật thì cậu ta còn cảm thấy có khi mình đang nằm mơ!

Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm tới ánh mắt xung quanh. Cậu chỉ đưa tay lên ôm lấy Hoa Lộng Ảnh, để mặc cho cô phát tiết tâm trạng của mình.

Ban đầu, Diệp Thiên quay trở về Thủ Đô chỉ để hoàn thành lời hứa năm xưa. Nhưng theo như cậu thấy, dù sao cũng đã chín năm trôi qua, năm đó Hoa Lộng Ảnh cũng chỉ là một cô gái chín tuổi, giờ đã hiểu biết hơn nên không còn giống như xưa nữa và có thể tình cảm đối với cậu vẫn còn nhưng cũng không còn sâu sắc như lúc đầu.

Thế nhưng lúc này, khi tâm trạng của Hoa Lộng Ảnh bộc phát thì cậu mới biết cậu đã sai hoàn toàn nên cảm thấy áy náy vô cùng!

Một lúc lâu sau, Hoa Lộng Ảnh mới dần bình tĩnh lại, co cụm trong vòng tay của Diệp Thiên không chịu buông ra. Bờ vai cô khẽ run rẩy.

Cô ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm nước mặt. Nữ thần lạnh lùng lúc này giống như một cô bé không có nơi để về, đau lòng và mất thần hồn.

“Anh Diệp, thật sự là anh sao?”

Cô túm lấy tay áo Diệp Thiên tựa như nằm mơ. Đây chính là cách gọi hồi nhỏ cô dành cho cậu.

Diệp Thiên khẽ giơ tay, đặt lên mái tóc cô và vuốt ve.

“Tiểu Ảnh, là anh!”

“Anh trở về rồi!”

Anh khẽ lấy cái khoen lon từ trong tay Hoa Lộng Ảnh và nói với giọng kiên định.

“Anh đã từng hứa sau này lớn lên sẽ cầm chiếc nhẫn này đi tìm em!”

“Giờ đây, anh – Diệp Thiên xin thề, mong em một đời phồn hoa!”

“Hứa cho em vinh hoa một đời”.

Một câu nói đơn giản, đơn thuần, nhưng lại chứa đựng niềm tin trong vô số ngày đêm của Diệp Thiên, chứa đựng nỗi nhớ thương cậu gửi gắm cho Hoa Lộng Ảnh.

Đứa trẻ năm đó chưa từng quên, vị vua bất bại hôm nay lại càng không quên.

Hoa Lộng Ảnh ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiên, cô đã vô số lần thấy cảnh tượng này trong mơ, nhưng mỗi lần tỉnh dậy thì đều chỉ có thất vọng và nước mắt.

Nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng đã đợi được, không còn là chiếc giường lạnh băng, không còn là căn phòng ngủ trống trải, người ngồi trước mặt cô bây giờ là một người sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt.

Cô không hề nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên, dù cách chín năm, cái ôm của Diệp Thiên vẫn chưa từng thay đổi, ánh mắt, giọng nói của Diệp Thiên, và cả cách gọi “Tiểu Ảnh” thuộc về riêng Diệp Thiên, đều đủ để chứng minh đây là “anh Thiên” của cô.

“Em biết mà anh Thiên của em sẽ không chết, chắc chắn anh sẽ đến tìm em, cuối cùng em cũng đợi được ngày này”.

Hoa Lộng Ảnh giật lại khoen lon, lại đeo vào tay, giống hệt cô bé tùy hứng ngang ngược ngày xưa, khiến Diệp Thiên vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.

Lúc này, Hoa Lộng Ảnh đột nhiên vươn bàn tay nõn nà ra.

“Đã hứa là anh sẽ cho em vinh hoa một đời, không được lật lọng đâu”.

Nhìn động tác quen thuộc này, Diệp Thiên cười khanh khách.

“Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn dùng chiêu này?”.

“Đương nhiên rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK