Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27

Bài toán này cho dù là học sinh cấp ba giỏi nhất trên toàn quốc cũng chắc chắn phải dành trên mười phút để nghĩ ra cách giải, như Diệp Thiên vừa cầm phấn đã viết, rõ ràng là viết linh tinh.

Ánh mắt ông ta liếc một cái, định gọi Diệp Thiên xuống, nhưng lại phát hiện ra Diệp Thiên đã viết được nửa bảng, khi ông ta nhìn thấy những bước giải toán trên bảng, ánh mắt bỗng nhiên sững lại.

Ông ta nhìn chằm chằm lên bảng, hai mắt từ từ trố ra, càng nhìn tiếp lại càng ngạc nhiên, nhìn đến cuối cùng, biểu cảm của ông ta hoàn toàn cứng lại.

Một phút sau, Diệp Thiên dừng động tác lại, ném đại một cái, mẩu phấn còn lại bay thành một vòng cung rồi rơi trúng vào trong hộp phấn.

“Thưa thầy, em làm xong rồi!”.

Từ Uy thì như thể không nghe thấy lời của Diệp Thiên vậy, nheo mắt nhìn lên bảng, khuôn mặt ông ta tràn đầy kinh ngạc.

“Sao có thể nhỉ?”.

Trên bảng là những hàng thuật ngữ toán học trình bày gọn gàng, hàng nào cũng đều dùng đến các định lý công thức, đập vào mắt là các mối quan hệ vì nên, trước sau được liên kết chặt chẽ, từng bước đan xen, cứ thế cho đến khi ra đáp án cuối cùng của bài toán.

Đáp án này hoàn toàn chính xác, hơn nữa quá trình giải bài này còn đơn giản và ngắn gọn hơn cách giải của ông ta nhiều, mạch lạc rõ ràng, đánh thẳng vào trung tâm vấn đề, bớt đi được nhiều bước rườm rà.

Ánh mắt ông ta hơi khựng lại, không kìm được nhìn sang Diệp Thiên, nhất thời không nói nên lời.

Những cô cậu học sinh vốn đang chuẩn bị xem trò cười của Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên giải bài toán xong cũng đều ngây người ra, biểu cảm như thể gặp ma vậy.

Lớp 12A4 là một trong những lớp chọn của trường Tam Trung, trong lớp toàn những học sinh đứng top 150 của khối, đương nhiên là nhìn cái hiểu ngay.

Sau khi thấy Diệp Thiên trình bày xong, bọn họ có cảm giác như được được nhìn thấy mặt trời sau đám mây đen, những mơ hồ trước đó đều được giải quyết hết.

Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai đứng hình tại chỗ, mãi lúc sau mới hoàn hồn.

Cố Giai Lệ thì vô cùng bất ngờ, những lo lắng trước đó đều tan biến.

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn Từ Uy, giọng nói rất bình thản.

“Thưa thầy, bài toán này em còn có 13 cách giải khác, có cần em viết hết ra không ạ?”.

“Thưa thầy, bài toán này em còn có 13 cách giải khác, có cần em viết hết ra không ạ?”.

Diệp Thiên nhìn về phía Từ Uy, bình tĩnh nói.

“Không không cần đâu!”.

Từ Uy cuối cùng cũng phản ứng lại, gượng gạo lắc đầu.

Ông ta đến bây giờ vẫn khó mà tưởng tượng được Diệp Thiên có thể giải được bài toán này trong thời gian ngắn đến như vậy.

“Cậu ta thế mà lại giải được rồi á? Có phải trước đó cậu ta đã từng làm bài này ở đâu đó rồi, vẫn còn nhớ nên mới có thể viết được ra nhanh như vậy?”.

Mọi người trong lớp đều nhìn nhau, vẫn không tin việc đang xảy ra trước mặt.

Đến học sinh giỏi như Âu Hạo Thần và Cố Giai Lệ cũng nghĩ cả buổi tối còn chưa tìm ra lời giải, thế mà một học sinh mới chuyển đến lại có thể chỉ cần vừa nhìn qua đã lập tức giải được luôn?

Lúc này bọn họ cũng chỉ có lời giải thích này thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK