Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296

Nhưng bây giờ, hai chí tôn võ thuật đang đứng ở trước mắt bọn họ, ai có thể giữ bình tĩnh được chứ? Đây là bữa tiệc thị giác rất hiếm có.

“Diệp Lăng Thiên!”.

Phan Hoài Uyên hạ thấp giọng nói: “Tôi không ngờ cậu lại có thực lực như vậy!”.

“Tôi thừa nhận, nếu chỉ bàn về sức mạnh nội lực, cậu đã hơn tôi một bậc”.

Mặc dù ông ta đang tán dương Diệp Thiên, nhưng trong mắt lại hiện lên sát khí, sự đố kị dâng cao.

Diệp Thiên không chỉ có nguồn cỏ Ngân Lân nhiều như thế, mà còn sở hữu thực lực siêu phàm. Diệp Thiên tuổi còn trẻ đã có mọi thứ mà ông ta mong cầu, bảo ông ta làm sao không căm hận thấu xương cho được?

Nếu ông ta cũng có thiên phú và khả năng này, thì sao năm xưa ông ta lại bại dưới tay Tiêu Ngọc Hoàng?

Cho dù không thể thắng được Tiêu Ngọc Hoàng, ít nhất cũng có thể giống như “Tứ Tuyệt”, uy danh chấn động giới võ thuật Hoa Hạ, có được thực lực chiến đấu một trận với họ.

Nếu là ngày thường, ông ta sẽ không ra tay với một vị chí tôn võ thuật, như vậy không có ích gì cho ông ta. Nhưng hôm nay, Diệp Thiên vừa ra tay đã giết chết đại tướng của ông ta, hơn nữa, ở đây còn hơn một trăm cây cỏ Ngân Lân, là thứ quan trọng để ông ta có thể tiến đến đỉnh cao võ thuật sau này.

Hai chuyện cộng lại, ông ta và Diệp Thiên khó tránh khỏi trận chiến hôm nay. Cho dù Diệp Thiên có tu vi hơn người, ông ta cũng phải thể hiện hết bản lĩnh của mình, đánh bại Diệp Thiên.

“Nội lực của cậu quả thật mạnh hơn tôi, nhưng cao thủ so chiêu, nội lực không phải là tiêu chuẩn duy nhất!”.

Ông ta dứt lời, đôi mắt lạnh băng trở nên chăm chú, đứng đối diện Diệp Thiên. Một luồng khí tức đáng sợ cuốn tới, dập dờn trong thung lũng. Những người dân không có tu vi cảm giác như bị rơi vào hầm băng, mất đi lí trí.

Cuối cùng Phan Hoài Uyên cũng chuẩn bị dốc hết toàn lực.

Trên người Diệp Thiên không hề có khí thế gì đáng nói, nhưng cậu vẫn đứng vững vàng trước sát khí mãnh liệt của Phan Hoài Uyên, nhìn chằm chằm ông ta.

Cho dù trước mắt là một vị chí tôn võ thuật, trong lòng cậu vẫn không có chút dao động nào.

Mấy năm qua cậu đã đi khắp các nơi hiểm trở, gặp phải thiên tai gió bão, đối đầu với toàn quái thú kì lạ, nhưng vẫn chưa từng giao đấu với con người. Cậu rất muốn biết ở thế giới loài người, rốt cuộc thực lực của cậu đã đạt đến trình độ nào.

“Diệp Lăng Thiên, cậu chỉ vừa mới đạt tới cấp bậc này, tưởng rằng có thiên phú thì có thể làm theo ý mình. Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết, thế nào gọi là chí tôn võ thuật lâu đời chân chính!”.

Phan Hoài Uyên không hề sợ hãi, hét lên rung trời. Giọng nói xen lẫn nội lực mạnh mẽ, sóng âm cuồn cuộn, khiến cát đá gạch ngói xung quanh nảy bật lên.

Cho dù ông ta giao đấu với Diệp Thiên không thắng được thì cũng có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, cần gì phải sợ?

Ông ta còn chưa dứt lời thì đột nhiên bước lên một bước, chân đi theo bát quái, trong nháy mắt đã vọt tới trước mười trượng, đến trước mặt Diệp Thiên.

Đôi bàn tay đầy vết chai của ông ta chứa nội lực, mang theo luồng gió mạnh, đánh một chưởng về phía ngực Diệp Thiên.

“Đây là… cách bước đi độc môn của nhà họ Phan, Bát Quái Bộ?”.

Dược Du nheo mắt, kinh ngạc kêu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK