Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 829

“Không được nữa thì tôi sẽ liên lạc với bố, với thân phận địa vị của ông ấy, chắc cũng có thể nói vài câu với Khương Minh, cùng lắm đến lúc đó chúng ta xin lỗi đền chút tiền”.

Nghe vậy, Lí Phong và Vương Triều Hải lập tức gật đầu. Mặc dù trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, nhưng vẻ sợ hãi trên mặt đã tan bớt.

“Được rồi, các anh em, không cần lo lắng vậy đâu!”.

Diệp Thiên mỉm cười xua tay: “Chưa nói tới Khương Minh có thể tìm được chúng ta hay không, cho dù bọn họ có tìm tới đây, mọi thứ cứ để tôi lol”.

Nhìn thấy bộ dạng thảnh thơi của Diệp Thiên, Tê Văn Long nhíu mày, trong lòng không ngừng lắc đầu.

“Diệp Thiên cũng thật là kiêu ngạo!”.

Hôm nay, Diệp Thiên lấy một địch trăm, bản lĩnh này quả thật khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc, hết sức khâm phục, nhưng năm đấm có cứng đến đâu cũng làm sao so sánh được với Khương Minh? Ệ Khương Minh chỉ cần một câu nói là có thể sử dụng sức mạnh của chính phủ thao tác một phen, cho Diệp Thiên vào tù, giam chung thân dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, cậu ta còn nghe nói trong Khương Minh có nhân vật rất ghê gớm tồn tại, nắm giữ sức mạnh cực lớn, bản lĩnh siêu việt, lấy một địch một trăm là chuyện bình tường. Cậu ta có thể khẳng định, trong đó thậm chí còn có người mạnh hơn cả Diệp Thiên. – Đến lúc đó, đánh đấm không bằng, thế lực không sánh kịp, đồng nghĩa bị áp đảo về mọi mặt.

Trên khắp thủ đô, người dám nói có thể đắc tội Khương Minh mà không hề sợ bọn họ, trong giới trẻ nhiều lắm chỉ có thể tìm được ba người, càng đừng nói đến Diệp Thiên.

Nhưng hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng Tê Văn Long vấn không nói ra miệng, mấy người cùng nhau quay về kí túc xá.

Vì chuyện tối hôm nay, kí túc xá trở nên hơi im ảng. Vương Triều Hải thể chất kém nhất, tối nay lại đánh nhau với người ta, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn Diệp Thiên, Tê Văn Long, Lí Phong vân ngồi với nhau bên giường, ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

“Diệp Thiên, hôm nay thật xin lỗi!”.

Tề Văn Long nhìn về phía Diệp Thiên, áy náy nói.

“Lúc trước ở phòng riêng, tôi thấy cậu không đứng ra ủng hộ tôi nên có chút ý kiến với cậu, thái độ sau đó cũng không tốt lắm, là lỗi của tôi”.

Diệp Thiên nghe nói khẽ cười lắc đầu.

“Đều là anh em, cần gì phải để ý nhiều vậy chứ? Không cần giải thích với tôi, tôi hiểu mài”.

Đúng lúc đó, một ánh đèn pha bông quét từ phía xa tới, vừa khéo lướt qua song cửa của Diệp Thiên, sau đó lại chiếu về phía xa.

“Hửm””.

Diệp Thiên ngước đầu lên.

Tê Văn Long thấy vậy lập tức giải thích: “Diệp Thiên, đó là đèn của chùa Cửu Long ở Tây Sơn, mười giờ tối nào cũng sẽ chiếu đèn, nửa tiếng mới kết thúc”.

“Chùa Cửu Long?”, Diệp Thiên nghe thế, tỏ ra ngạc nhiên.

Chuyện cũ dần lướt qua trong đầu cậu, cậu bồng nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy.

“Các cậu ngủ trước đi, tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến”.

Nói xong, cậu cũng không quan tâm đến phản ứng của Tề Văn Long và Lí Phong, đi thẳng ra cửa.

Tây Sơn thủ đô được xem là thăng cảnh du lịch, mỗi dịp lễ hoặc cuối tuần đều sẽ có vô số du khách từ tỉnh khác hoặc người bản địa lên núi du ngoạn.

Ở trên đỉnh Tây Sơn có một ngôi chùa lịch sử lâu đời, chính là chùa Cửu Long.

Diệp Thiên đứng ở dưới chân núi Tây Sơn, ánh mắt nhìn xa xăm, ngây người ngăm đỉnh tháp chùa Cửu Long.

“Tiểu Thiên, trong đời người quan trọng nhất là phải có tín ngưỡng, có mục tiêu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK