Chương 844
“Cậu…”
“Lẽ nào cậu cũng là người của nhà họ Diệp? Cậu là con trai của Diệp Vân Long sao?”
Trong nháy mắt, mặt ông ta đanh lại, bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán.
Nhà họ Diệp và cũng chỉ có Diệp Vân Long tỏa sáng trong hai mươi năm qua, tung hoành khắp thủ đô, mang theo thế lực hàng đầu Hoa Hạ, không ai dám gây sự.
Nhìn trong khắp thiên hạ, ông ta từng là cao thủ số một trong giới võ thuật thì phải biết ông ta mạnh tới mức nào?
Sau đó xuất hiện Diệp Lăng Thiên, anh hùng đè bẹp cả Hoa Hạ, đến cả Diệp Vân Long cũng bị chèn ép. Thế nhưng không ngờ Diệp Lăng Thiên cũng là người của nhà họ Diệp. Tin này nếu truyền ra ngoài thì e rằng không chỉ có giới võ thuật ở Hoa Hạ mà có khi giới võ thuật quốc tế cũng sẽ sục sôi.
Một nhà mà có hai cao thủ tuyệt thế, soi khắp Hoa Hạ thì còn ai có thể tranh giành với nhà họ Diệp đây?
“Từ đã, Diệp Lăng Thiên, Diệp Đế Vương, xin cậu tha mạng. Cậu đã là người của nhà họ Diệp thì ở đây tôi có một tin tức, một bí mật, giờ tôi nói cho cậu, chỉ hi vọng cậu tha cho tôi một lần, nhất định tôi sẽ đi thật xa không dám tới Hoa Hạ nữa!”
Ông ta cầu xin rối rít. Một cao thủ võ thuật mà lại không có chút khí chất nào như vậy. Đối diện với Diệp Lăng Thiên số một Hoa Hạ, dù có là chí tôn võ thuật thì cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
“Ngại quá, tôi đâu có thừa nhận mình là người của nhà họ Diệp đâu!”
“Bí mật mà ông nói tới tôi cũng chẳng có hứng thú!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng như lúc ban đầu. Thái Bang Độc Vu còn định nói gì đó nhưng cậu đã xoay lòng bàn tay, một vùng máu bắn ra trong không trung. Thêm một chí tôn võ thuật biến mất.
Diệp Thiên thu tay lại, ánh mắt khẽ lay động.
Đêm nay sáu người của Thái Bang Độc Vu đã xuất hiện ở Tây Sơn, đây là điều bất lợi với Thi Tú Vân. Nếu như không phải vừa hay cậu cũng có mặt ở đây thì chỉ riêng tứ đại hung tướng cũng đã đủ mệt mỏi rồi.
Hơn nữa nghe Thái Bang Độc Vu nói. Sau lưng bọn họ dường như còn có một nhân vật nào đó rất khủng khiếp và chuẩn bị sẽ tạo ra điều bất lợi đối với nhà họ Diệp. Cậu không biết đêm nay có còn ai lên núi nữa hay không.
Cậu đạp chân xuống đất, mặc kệ tứ đại hung tướng đang bất tỉnh nhân sự và phi như bay về phòng thiền nơi có Thi Tú Vân.
Thi Tú Vân đang ngủ say. Cậu xoay tay và chỉ điểm, một luồng khí xuyên vào giữa trán của Thi Tú Vân và để lại dấu ấn trên đó.
Làm xong, Diệp Thiên mới ung dung đi xuống núi.
Những thứ cậu cần chỉ là sự bình an cho Thi Tú Vân, còn sau lưng Thái Bang Độc Vu là ai, những người đó định làm gì nhà họ Diệp và Diệp Vân Long thì không liên quan gì tới cậu.
Diệp Thiên ngủ trong ký túc xá một đêm. Đến ngày thứ hai thì cậu bị ba người Tề Văn Long đánh thức.
“Diệp Thiên, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, hôm nay có họp lớp!”
Diệp Thiên giả bộ buồn ngủ, bò ra khỏi giường với vẻ không cam chịu.
“Họp lớp gì? Đại học mà cũng cần họp lớp à?”
Ba người Tề Văn Long nhìn nhau, vội vàng giải thích: “Đương nhiên rồi. Mặc dù chúng ta thuộc khoa Kiến trúc cảnh quan nhưng cũng phân lớp, chủ nhiệm lớp chúng ta hôm nay gửi tin vào trong nhóm nói rằng chúng ta tới lớp ở tòa Dật Phu tập trung!”
Lúc này Diệp Thiên mới phản ứng lại và trở nên nghiêm túc. Đây không phải là họp lớp mà chỉ là chủ nhiệm muốn các bạn trong lớp tập trung để mọi người giới thiệu làm quen với nhau mà thôi.