Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811

“Trời, vị đại thần thứ tư của kí túc xá chúng ta tới rồi!”.

Ba người đều hiếu kì nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt thân thiện.

“Xin chào các cậu!”.

Diệp Thiên chào hỏi một tiếng, tìm đến giường mình trước.

“Nào, người anh em, chúng tôi giúp cậu!”.

Ba người vô cùng nhiệt tình, lập tức giúp Diệp Thiên thu dọn giường đệm, lau bàn lau ghế. Mấy người trong lúc trò chuyện đã kéo gần khoảng cách, trở nên thân thiết hơn.

Nam sinh đeo kính tên Vương Triều Hải, là người ở thành phố Phán tỉnh Xuyên.

Anh chàng cơ bắp tên Lí Phong, là trai Đông Bắc chân chính.

Còn thanh niên tóc vàng ăn mặc thời thượng tên là Tề Văn Long, đến từ Trung Hải. Bố cậu ta làm ngành thời trang, sở hữu mấy xưởng gia công trang phục, ở Trung Hải cũng xem như nhà giàu, tài sản phong phú.

Bọn họ tự giới thiệu, Diệp Thiên cũng tùy tiện nói mấy câu, giới thiệu tên mình, đến từ Lư Thành tỉnh Xuyên.

“A, tỉnh Xuyên, vậy chúng ta là đồng hương rồi!”.

Vương Triều Hải đẩy gọng kính, cười nói với Diệp Thiên.

“Gì mà đồng hương với không đồng hương, ở cùng một kí túc xá thì đều là anh em tốt. Các anh em, ăn mặc chải chuốt vào, lầu Phượng Hoàng thẳng tiến, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, tối lại đến sàn nhảy high một hôm, tôi mời!”.

Tề Văn Long vô cùng háo hức, khoác vai Diệp Thiên, nói với hai người kia.

Diệp Thiên nhìn ba người hăng hái như vậy cũng không đành làm họ mất hứng, gật đầu đồng ý.

Diệp Tinh đi ra sân trường, nhiều cô gái trẻ tuổi đều nhìn về phía cậu ta, tràn ngập ngưỡng mộ. Có nhiều người can đảm đi đến xin cách thức liên lạc của cậu ta, nhưng đều bị cậu ta khéo léo từ chối.

Cậu ta không có hứng thú gì với những người này, trong lòng cậu ta chỉ có Hoa Lộng Ảnh.

“Lộng Ảnh!”.

Cậu ta gọi cho Hoa Lộng Ảnh.

“Sau bữa tối, anh muốn đến chùa Cửu Long gặp mẹ anh, bà ấy cũng rất nhớ em, em… có thể đi cùng anh không?”.

Cậu ta mang giọng nghi vấn.

Bên kia rõ ràng rơi vào im lặng, hồi lâu sau mới nghe cô ừ một tiếng.

Diệp Tinh rõ ràng vui mừng ra mặt, nói vài câu với Hoa Lộng Ảnh, sau đó mới cúp máy.

Cậu ta nhớ tới mẹ mình ở chùa Cửu Long, trong mắt ánh lên sự đau buồn và bất đắc dĩ. Từ khi Diệp Thiên bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công, đích thân ném vào rừng sâu, mẹ cậu ta không về nhà họ Diệp nữa, chỉ ở chùa Cửu Long lễ Phật tụng kinh, chín năm như một, chưa bao giờ rời đi.

Hôm nay là bữa tiệc nhỏ của nhà họ Diệp, cậu ta rất muốn mời mẹ về nhà họ Diệp đoàn tụ.

Nghĩ tới sự cố chấp của mẹ mình, cậu ta thở dài một hơi. Lúc định bước đi, cậu ta chợt khựng lại.

“Hửm?”.

Con ngươi trong mắt cậu ta co lại, không ngừng chấn động, tay sờ lên ngực mình, gương mặt nhăn nhó, một cơn đau kịch liệt như kim châm từ trong cơ thể truyền tới.

“Chuyện gì vậy?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK