Chương 406
Rất nhiều võ giả trẻ cũng chắp tay hành lễ, không ai dám sơ suất.
Đứng trước mặt bọn họ không phải chỉ là một người phụ nữ đẹp như tiên, cô ta còn là kiếm thủ thiên tài mạnh nhất trong suốt mấy trăm năm kể từ khi Hồ Ngọc Nguyệt được thành lập, trong chín thiên tài giỏi nhất, Lí Thanh Du với biệt hiệu “Thanh Du Tiên Tử”, song song với Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh là những thiên kiêu của thời đại.
“Hóa ra là cô ta!”.
Diệp Thiên lúc này mới nhận ra, cậu cũng có nghe nói về cái tên Lí Thanh Du, trong chín thiên tài giỏi nhất, cô ta và Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh thuộc hàng đầu, hôm này gặp mặt, tu vi của cô ta chỉ cách chí tôn võ thuật có nửa bước, không hổ là thiên tài mạnh nhất.
Nhưng cho dù là Lí Thanh Du, cũng chỉ khiến Diệp Thiên để mắt đến một chút thôi, ánh mắt cậu nhìn cô ta rất bình tĩnh, những cao thủ thiên tài gì đó, trước mặt cậu cũng chẳng có gì đáng nói.
“Các vị, mời lên thuyền, mỗi thuyền bảy đến tám người, sẽ có người chuyên lái thuyền của Hồ Ngọc Nguyệt đưa các vị đến Ngọc Nguyệt Cư ở giữa hồ!”.
Lí Thanh Du mặc dù là thiên tài mạnh nhất, nhưng lại không hề kiêu ngạo và kiểu cách, giơ tay ra tạo tư thế mời với mọi người.
Những võ giả trẻ tuổi lần lượt từng tốp, từng tốp bước lên thuyền, so với việc được gặp Lí Thanh Du, bọn họ càng muốn được nhanh chóng chiêm ngưỡng Huyệt Đạo Đồng Nhân ẩn chứa bí mật về chí tôn võ thuật trong lời đồn.
Lí Thanh Du nhìn mọi người lên thuyền, sau đó bờ mi cong quay sang cái cây to bên cạnh bờ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
“Ơ?”.
Ánh mắt cô ta dừng lại, sững sờ ngay tại chỗ.
“Sao?”.
Đôi mắt xinh đẹp của Lí Thanh Du khẽ nhìn sang, giây phút cô ta nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta có thể cảm giác được kiếm tâm của mình rung mãnh liệt.
Kiếm điện vô song Hồ Ngọc Nguyệt mà cô ta tu luyện, tu luyện kiếm tâm là việc cần chú trọng nhất, mà thông thường kiếm tâm của cô ta có thể xuyên qua bề nổi của vạn vật, nhìn thấu bản chất.
Kiếm tâm của Lí Thanh Du vô cùng vững chắc, cứng hơn thép, đại diện cho ý chí kiên định của cô ta. Trong thế hệ trẻ, chỉ có Diệp Tinh cùng tuổi khác giới có thể khiến tim kiếm tâm của cô ta hơi gợn sóng. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Diệp Thiên, thanh niên cực kỳ xa lạ này lại khiến kiếm tâm vững như thành đồng của cô ta run lên kịch liệt, ngay cả bản thân cô ta cũng không thể tin nổi.
“Sao có thể?”.
Lí Thanh Du nhìn chằm chằm Diệp Thiên rồi cẩn thận cảm nhận, nhưng cô ta không phát hiện ra bất cứ thứ gì trên người Diệp Thiên, ngay cả chút nội lực cũng không cảm nhận được.
Khi Lí Thanh Du nhìn lại khuôn mặt của Diệp Thiên một lần nữa, cậu đã đứng dậy và đi về phía thuyền. Lúc này, kiếm tâm đang run rẩy dữ dội của cô ta cũng ổn định lại.
“Lẽ nào cảm giác trước đó là ảo giác sao?”.
Lí Tẩm Vân cũng lo lắng trong lòng, nhưng Diệp Thiên đã đi qua bên cạnh cô ấy, đi thẳng tới chỗ chiếc thuyền.
“Này, anh không được lên!”.
Ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị bước lên thuyền, một giọng nói có chút ngang ngược vang lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy ở đầu thuyền có một cô gái xinh đẹp mặc váy xanh ngọc, gương mặt thanh tú tựa búp bê sứ, nhưng gương mặt xinh xắn ấy lại mang vẻ lạnh lùng.
Cô ấy đứng ở mũi thuyền giương một tay, chặn trước người Diệp Thiên.