Chương 148
Đường Tu Văn nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó thì vô cùng vui mừng.
“Bác cả, cháu sẽ đi làm ngay!”.
Mặc dù bị què một chân, nhưng Đường Tu Văn có tu vi đầy mình, vẫn bước đi nhanh như bay, phấn khởi rời khỏi.
Cậu ta biết lần này, người bác có tu vi tuyệt đỉnh của mình đã nổi giận thật sự.
Nhớ tới cái ngày Diệp Thiên đánh gãy một chân của cậu ta, còn ném cậu ta ra khỏi phòng họp, trên mặt Đường Tu Văn lộ ra nụ cười dữ tợn, tàn nhẫn.
“Diệp Lăng Thiên, lần này chỉ cần mày dám tới chỗ hẹn thì thần tiên cũng khó cứu được mày!”.
Trong lớp học, Diệp Thiên đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, Đỗ Giai Giai nhìn quanh một vòng, sau đó chậm rãi bước tới bên cạnh Diệp Thiên.
“À ừm, Diệp Thiên, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu một chút!”.
Trước đây, Đỗ Giai Giai tỏ thái độ rất lạnh lùng với Diệp Thiên, hết sức xem thường cậu, nhưng lần này lại dùng giọng nhỏ nhẹ, vô cùng thân thiện, thái độ khác với bình thường.
Từ lần trước ở quán rượu, một câu nói của Diệp Thiên đã dọa đám người Lâm Vũ rút lui, cô ta đã khắc sâu trong đầu, dù cô ta không biết vì sao Lâm Vũ lại sợ Diệp Thiên, nhưng cô ta là một người thông minh, hiển nhiên cũng biết người như Diệp Thiên không thể tùy tiện đắc tội, vậy nên thái độ của cô ta mới có thay đổi lớn.
“Chuyện gì?”.
Diệp Thiên thờ ơ quay lại.
“À, là thế này!”, Đỗ Giai Giai mỉm cười nói: “Tối thứ sáu tuần này là lễ kỉ niệm mười năm thành lập trường chúng ta, sẽ tổ chức một bữa tiệc tối”.
“Hơn nửa tháng trước, các bạn trong lớp đã xác định tiết mục sẽ biểu diễn ở bữa tiệc, nhưng lúc đó cậu còn chưa chuyển vào lớp mình”.
“Bây giờ chỉ còn bốn ngày là đến bữa tiệc, tôi muốn hỏi cậu, cậu có muốn đăng ký tiết mục nào mới không, để tôi thông báo với phía nhà trường thêm tiết mục đó vào”.
Diệp Thiên nghe vậy lập tức lắc đầu.
“Không cần đâu, tôi không có tiết mục gì để biểu diễn”.
Tuy năm nay cậu cũng chỉ mới mười tám tuổi, cùng tuổi với tất cả mọi người, nhưng những chuyện mà cậu trải qua mấy năm này còn nhiều hơn những gì người khác trải qua trong mấy chục năm, từ lâu tâm tính của cậu đã không phải những thanh niên ở độ tuổi này có thể sánh bằng.
Đùa gì chứ, bảo cậu lên sân khấu biểu diễn tiết mục sao? Cậu không hề hứng thú với trò chơi buồn chán này.
“Ồ, mỗi bạn lớp chúng ta đều đăng ký một tiết mục, cậu thật sự không đăng ký sao?”.
Đỗ Giai Giai vẫn mỉm cười hỏi. Lần này cô ta tới chủ yếu là muốn nói chuyện với Diệp Thiên vài câu, xoa dịu quan hệ, không muốn Diệp Thiên vì những chuyện trước kia mà ghi hận cô ta.
“Không!”.
Diệp Thiên xua tay, dứt khoát lắc đầu, lại chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Đỗ Giai Giai tự làm mình mất mặt, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Diệp Thiên nghĩ tới gì đó, mắt sáng lên, vội vàng quay đầu lại.
“Đợi chút!”, Diệp Thiên mở lời hỏi: “Cố Giai Lệ đăng ký tiết mục gì vậy?”.
Mặc dù Đỗ Giai Giai cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Cậu ấy đăng ký hát đơn ca, bài “Tình yêu duy nhất”!”.
Diệp Thiên nghe vậy, sờ sờ mũi, khóe miệng nhếch lên một đường cong.