Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 877

Thu Nhược Hi nhìn thấy chiến trận này thì cũng kinh ngạc. Cô ấy nhận ra rằng mình đã dây phải lửa rồi, đang định gọi điện thoại cho người của Khương Minh tới xử lý thì đột nhiên Diệp Thiên hành động.

Cậu đưa tay ra, túm lấy cổ áo người thanh liên và nhẹ nhàng ném.

“Rầm!”

Thanh niên nặng hơn chín mươi cân bay bật ra, đập vào một bàn rượu

Chiếc bàn với mặt bàn bằng kính lập tức nứt toác. Cậu thanh niên mặt đầy máu, nằm lăn quay, mắt nổ đom đóm.

Tất cả đám đông đứng ngây như phỗng. Ngoài ba người Tề Văn Long ra thì không ai ngờ Diệp Thiên lại ra tay dứt khoát như vậy.

Những kẻ quen biết thanh niên kia đứng xung quanh giờ mới kịp phản ứng và vội vàng đỡ thanh niên kia dậy. Cậu ta mặt đầy máu, nhìn Diệp Thiên với vẻ méo mó.

“Đồ khốn, dám đánh tao à?”

Cậu ta lập tức vung tay, đám đông đứng dậy, hơn hai mươi người lao về phía Diệp Thiên và bao vây cậu.

Cảnh tượng đó khiến mấy người Ngô Lễ Phương sợ hãi hét lên. Mặc dù bọn họ thường ra ngoài chơi nhưng chưa bao giờ gặp cảnh tượng trực quan như thế này.

Đôi mắt Thu Nhược Hi lấp láy, thầm cảm thấy hối hận. Thế nhưng lúc này đã có kẻ giơ nắm đấm lao về phía Diệp Thiên rồi.

Diệp Thiên một tay nâng ly, đối diện với sự bao vây của hơn hai mươi người mà không hề biến sắc, chỉ khẽ đạp chân và vung cánh tay lên.

Mỗi lần cậu hạ chân xuống là có năm ba người bay bật ra xa. Chưa tới vài nhịp thở thì hơn hai mươi người đã đều văng ra tứ phía, kêu thét thảm thiết, không ai còn có thể đứng lên nổi nữa.

Tất cả đều há mồm trợn mắt, đến cả tiếng nhạc cũng dừng hẳn.

Một người đánh gục hơn hai mươi người. Ngay cả những thanh niên đã quen xem các vụ đánh nhau thì cũng cảm thấy chấn động.

Diệp Thiên dùng một tay nâng ly, xử lý hơn hai mươi tên vậy mà không một giọt rượu nào bị văng ra ngoài. Sau đó ly rượu được cậu uống cạn.

Không ít thanh niên trai gái nhìn về phía cậu. Đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.

Diệp Thiên trông khôi ngô, vóc dáng cân đối, lại biết đánh nhau như vậy. Vẻ tiêu sái đó chẳng phải chính là người đàn ông lý tưởng của các cô gái hay sao?

Mấy người Ngô Lễ Phương cũng nhìn với vẻ đờ đẫn và không dám tin. Không ai ngờ, Diệp Thiên với vẻ tri thức thế kia lại có thân thủ mạnh như vậy.

Diệp Thiên giải quyết xong đám người kia thì giống như chẳng có chuyện gì. Cậu lại ngồi về chỗ của mình.

Cậu đặt ly xuống, chỉ về phía Thu Nhược Hi.

“Cô gái, tốt nhất cô nên cẩn thận cho tôI!”

“Còn giở trò thì tôi không ngại để cô có kết cục giống như bọn họ đâu!”

Diệp Thiên là người như thế nào chứ. Chút tâm tư của Thu Nhược Hi, cậu đã sớm biết rõ. Chỉ là đối phương đã dám tìm tới thì cậu cũng không ngại khởi động gân cốt.

Thu Nhược Hi không phải là bạn gái của cậu, nên cậu chỉ vứt thanh niên kia ra ngoài. Nếu như lúc này người ngồi đối diện cậu là Hoa Lộng Ảnh thì thanh niên kia đã chết từ lâu rồi!”

“Cậu…”

Thu Nhược Hi vô cùng tức giận. Thế nhưng nghĩ đến mọi chuyện đều là do mình gây ra thì đành ngậm miệng chịu thiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK