Chương 226
Nghĩ đến đây, cô ta chỉ cảm thấy ngực cô ta như bị đè nặng, suýt nữa thì phun một ngụm máu tươi.
“Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân!”.
Những người dân sống trong thung lũng hoa đều lần lượt quỳ xuống, nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tôn kính, như thể coi cậu là một vị thần linh, một người đã cứu thế giới vậy, ngay cả Cát Khắc Tú Uyển ban đầu luôn đối đầu với Diệp Thiên, cũng cúi đầu xuống, hết sức lo sợ, trong lòng vô cùng hối hận.
Lúc này, cô ta không còn khinh thường Diệp Thiên chút nào nữa, không còn cảm thấy Diệp Thiên ngông cuồng nữa, lúc này, trong lòng toàn là sự kính nể.
“Không phải là tôi đang cứu các người!”.
Diệp Thiên không hề nhận sự cảm kích của mọi người, chỉ nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Lư Tam Tỉnh nói.
“Vừa rồi tôi đã nói, chỉ cần bước vào vườn của tôi một bước, tôi sẽ giết chết anh, bây giờ, anh còn muốn thử không?”.
Lư Tam Tỉnh run lẩy bẩy, vội vàng lắc đầu, sợ hãi tột độ.
Đùa à, nếu một chí tôn võ thuật muốn giết cậu ta, có thể nói là đơn giản như lấy đồ trong túi ra vậy, Diệp Thiên đã dùng một chưởng giết chết Âm Quỷ, ai còn dám nghi ngờ lời nói của cậu nữa?
Lư Tam Tỉnh im bặt không dám hé nửa lời, ánh mắt Diệp Thiên dịch chuyển sang phía Cát Khắc Bác Nhã và Cát Khắc Tú Uyển, giọng nói vẫn hết sức lạnh lùng.
“Chỉ riêng những hành động mấy ngày hôm nay của các cô cũng đủ để tôi giết các cô rồi!”.
Câu nói này khiến hai chị em kia run rẩy, sợ đến mất hồn, Diệp Thiên lúc này nâng tay lên, đánh một chưởng nhẹ xuống giữa vị trí của hai chị em họ.
Chỉ nghe thấy âm thanh lớn vang lên, chỗ hai người đứng xuất hiện một cái hố lớn hình tròn, sâu nửa thước.
Tất cả mọi người đều tái mặt, hai chị em sợ đến mức mặt mày trắng bệch, không nói nên lời.
“Lần này tôi tha cho các người, sau này còn xuất hiện ở gần khu vườn của tôi, cho dù là các người hay là những người khác của Âm Khôi Tông, kết cục đều sẽ như chiếc hố này!”.
“Cút đi!”.
Diệp Thiên nói dứt, Lư Tam Tỉnh và Cát Khắc Thiết Lực lập tức như được đại xá, Cát Khắc Bác Nhã lại cảm thấy trời đất quay cuồng, nỗi buồn bã trong lòng không sao diễn tả.
Nghe thấy câu nói của Diệp Thiên, Đồ trưởng lão lập tức mồ hôi lạnh tuôn như suối, suýt nữa thì quát bọn Lư Tam Tỉnh.
Một vị chí tôn võ thuật mà bọn họ cũng dám đắc tội?
Ông ta còn muốn dập đầu xin lỗi Diệp Thiên, nhưng một cơn gió thoảng qua, Diệp Thiên đã đi về phía khu vườn, rõ ràng không muốn nói chuyện tiếp với bất kỳ ai.
Khi Diệp Thiên đi ngang qua thi thể của Âm Quỷ, đột nhiên dừng bước, cậu cảm nhận được một trận dao động kỳ lạ.
Cậu nhíu mày, đưa tay lên phất một cái, một chiếc đĩa kim loại nhỏ lăn ra từ ống tay áo của Âm Quỷ.
Diệp Thiên chăm chú nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên rạng ngời.
“Đây là…!”.
Một người luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như cậu, khi nhìn thấy vật này cũng không kìm được mỉm cười.
Chiếc đĩa kim loại tinh xảo lăn dưới đất kia chính là “đĩa Phục Linh” mà cậu từng nhìn thấy trong sách cổ.
Diệp Thiên nhặt đĩa Phục Linh lên, trở về khu vườn, lại trở thành cậu thiếu niên bình thường chuyên tâm vào những mầm non, mọi người ở thung lũng hoa chăm chú nhìn Diệp Thiên rất lâu mới từ từ tản đi.