Chương 428
Đôi mắt xinh đẹp của Lí Thanh Du trở nên mơ hồ, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao khi ở trên Hồ Ngọc Nguyệt, kiếm tâm của cô ta lại dao động dữ dội vì Diệp Thiên. Đúng là trò đùa mà, đây là cao thủ số một giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay, là Đế Vương Bất Bại đứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nên kiếm tâm của cô ta rung động, không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao?
Nghĩ đến việc khi ở trên thuyền, từng đối diện với Diệp Thiên, bày tỏ sự kính trọng và ngưỡng mộ của mình trước mặt cậu, cô ta lại đỏ mặt.
Song Kiếm Tung Hoành đã về lui từ lâu, bọn họ không bao giờ nghĩ rằng tại đại hội Hồ Ngọc Nguyệt dành cho cao thủ thiếu niên lần này, hai nhân vật lớn là Diệp Thiên và Tiếu Phật Tây Lĩnh sẽ cùng xuất hiện.
Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước, trong khi Diệp Thiên đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này. Bất kể ai trong hai người này cũng không phải là nhân vật bọn họ có thể đấu lại được.
“Diệp Lăng Thiên?”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh thầm nói, ghi nhớ cái tên này, ngay cả việc ban nãy Diệp Thiên đánh ông ta lùi ra sau bằng một chưởng, khiến ông ta vẫn nhớ như in.
Diệp Thiên xoay cổ, khoé miệng nhếch lên lộ rõ ý trêu đùa.
“Ông là cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước. Trùng hợp thật đấy. Hình như tôi là là cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này. Nếu hôm nay đã gặp được nhau, không phiền thì cùng giao đấu ngay tại Ngọc Nguyệt Cư này!”.
Ánh mắt Diệp Thiên hiện rõ tinh thần chiến đấu, cố ý khiêu khích. Thực lực của Tiếu Phật Tây Lĩnh rất mạnh, so với Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo, ông ta còn mạnh hơn một bậc. Nếu Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo là siêu phàm bán bộ, thì Tiếu Phật Tây Lĩnh Phật tại thời điểm đó có thể gọi là cảnh giới nguỵ siêu phàm, là cảnh giới mạnh nhất mà cậu gặp phải cho đến nay, rất đáng để cậu giao đấu.
Sắc mặt của đám người Ngọc Nguyệt Cư biến đổi không ngừng, không ít người còn cảm thấy nhiệt huyết trào dâng.
Tiếu Phật Tây Lĩnh – cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, dùng nắm đấm làm vũ khí, bất khả chiến bại một thời, chưa bao giờ nếm mùi thất bại. Ngay cả mấy người Tiêu Ngọc Hoàng và Mộ Dung Vô Địch cũng chỉ có thể khuất phục trước ông ta.
Diệp Thiên thì càng không cần phải nói. Vừa gia nhập giới võ thuật, cậu đã giết vô số cường giả, đầu tiên là Đường Đôn Nho, sau đó là Phan Hoài Uyên, rồi đến giết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo trên đỉnh núi Phi Vũ ở tỉnh Xuyên. Đúng là lên như diều gặp gió, cậu được Thiên Cơ Lâu đánh giá là người có thiên phú mạnh nhất trong giới võ thuật trong một trăm năm qua, thậm chí còn đặt cho cậu biệt danh “Đế Vương Bất Bại”.
Hai người này chuyên dùng nắm đấm đánh vô số trận, vang danh mọi miền. Hơn nữa, họ còn là cao thủ hàng đầu thế giới, nếu cả hai đấu với nhau sẽ tạo nên một cảnh tượng thế nào chứ?
Vẻ mặt của Tiếu Phật Tây Lĩnh hơi thay đổi, ông ta có thể cảm nhận được khát vọng mãnh liệt muốn chiến đấu với cường giả của Diệp Thiên. Ông ta còn tưởng rằng lần này có thể mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi, ai ngờ giữa đường lại có sự thay đổi lớn đến vậy, xuất hiện một cao thủ hạng một bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Diệp Thiên có thể giành vị trí hạng nhất trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này, chắc chắn cũng phải có bản lĩnh nhất định. Điều quan trọng nhất là Diệp Thiên đã từng dễ dàng đánh bại Tiêu Ngọc Hoàng, điều này cho thấy thực lực của cậu vượt xa Tiêu Ngọc Hoàng.
Ngay cả Tiếu Phật Tây Lĩnh từng tung hoành Hoa Hạ, không ai địch nổi, lúc này đây cũng phải thừa nhận rằng ông ta không chắc chắn có thể đánh bại Diệp Thiên!
“Tôi và cậu không có hiềm khích gì cả. Tôi chỉ cần Huyệt Đạo Đồng Nhân, không nhất thiết phải đấu với cậu!”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh nghiêm giọng nói, đây chắc chắn là lần đầu tiên trong lịch sử ông ta có ý rút lui.