Chương 812
Cậu ta nén nhịn cơn đau, đầu mày nhíu chặt, ngồi xuống bãi cỏ. Nhưng cơn đau lại không hề giảm bớt, ngược lại còn rõ rệt hơn, giống như có thứ gì đang bong ra khỏi cơ thể cậu ta.
“Đây là…”, cậu ta điều hòa khí tức, tự nhìn vào trong, lập tức sững sờ.
“Đây là… võ mạch của anh cả?”.
Mặc dù ngày ấy cậu ta còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ vị trí mà bố cậu ta Diệp Vân Long đã cấy võ mạch vào cơ thể. Sau hôm đó, cậu ta mới biết võ mạch xuất hiện thêm trong cơ thể cậu ta là của anh cả Diệp Thiên.
Từ khi có hai võ mạch, thiên phú và tốc độ tu luyện của cậu ta cao hơn trước kia không chỉ gấp đôi, nói một ngày vượt xa nghìn dặm cũng không quá. Cậu ta nhanh chóng đặt chân vào giới võ thuật, trở thành thiếu niên anh tài đầy uy thế, đứng đầu lớp trẻ.
Trong thời gian đó, nhánh võ mạch này đều do cậu ta điều khiển, giúp cậu ta vươn lên dỉnh cao, chưa bao giờ có hiện tượng khác thường.
Nhưng bây giờ, nó này lại không ngừng sôi trào, khiến nội tức của cậu ta hỗn loạn không thể điều hòa, mơ hồ có xu hướng tách ra khỏi huyết mạch của cậu ta.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Cậu ta gắng gượng dùng nội lực áp cơn đau xuống, võ mạch mới dần dần bình ổn lại, cơn đau giảm bớt.
Cậu ta nhíu mày suy tư, bỗng nhớ tới thanh niên vừa rồi gặp ở kí túc xá, cậu ta chợt biến sắc.
“Lẽ nào… anh ta là anh cả?”.
Ánh mắt Diệp Tinh cứng đờ, nghĩ tới cảm giác quen thuộc trên người Diệp Thiên, cậu ta càng cảm thấy suy đoán của mình không sai.
Nếu người đó không phải anh cả, vì sao cậu ta lại có cảm giác quen thuộc với một người mình chưa từng gặp như vậy? Vì sao võ mạch này lại phản ứng khác thường?
Ánh mắt cậu ta run rẩy, cảm thấy không thể tin nổi.
Năm xưa cậu ta biết chuyện Diệp Thiên bị Diệp Sơn xem là căn nguyên tai họa của nhà họ Diệp, bị Diệp Vân Long tự tay phế bỏ võ công, vứt vào núi sâu, cậu ta đã náo loạn một thời gian dài.
Cho dù lúc đó cậu ta chỉ mới tám tuổi rưỡi, nhưng cũng hiểu rõ một đứa trẻ mười tuổi mất đi mọi thứ, bị ném vào núi sâu sẽ tuyệt vọng thế nào. Trong tình huống đó, khả năng sống sót chỉ có một phần mười nghìn, có thể nói là thấp hơn cả kì tích.
Thế mà bây giờ Diệp Thiên lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu ta?
Cậu ta ôm ngực, cơn đau lại mãnh liệt hơn gấp mấy lần, nhưng cũng không bằng sự chấn động trong lòng cậu ta.
“Nếu đã là anh cả, vì sao anh không nhận mình? Lẽ nào anh không nhận ra mình?”.
“Hay là mình nghĩ nhiều rồi, mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi?”.
Cậu ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được đáp án. Chốc lát sau, cậu ta đứng dậy, muốn trở về kí túc xá tìm thanh niên kia hỏi cho rõ ràng, nhưng đúng lúc đó một hương thơm ập tới, Hoa Lộng Ảnh đã đứng trước mặt cậu ta.
Thấy sắc mặt Diệp Tinh hơi xấu, Hoa Lộng Ảnh thắc mắc hỏi: “Anh sao vậy?”.
Diệp Tinh hơi sững lại, lập tức lắc đầu, nở nụ cười.
“Anh không sao”.
Cậu ta vốn muốn nói ra chuyện có lẽ mình đã gặp được Diệp Thiên, nhưng nghĩ tới tình cảm của Hoa Lộng Ảnh đối với Diệp Thiên, và cả chuyện tháng sau cậu ta sẽ đính hôn với Hoa Lộng Ảnh, cậu ta chợt do dự.