Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 870

“Nhưng không ngờ trong một năm trước lại xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế!”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ xao động. Cậu nhấp một ngụm rượu vang, im lặng không lên tiếng.

“Anh cả, chắc anh đã nghe qua về Diệp Lăng Thiên rồi chứ!”

Diệp Tinh siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên rực lửa.

“Trước khi người này xuất hiện, em luôn là thiên tài số một được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận. Nhưng kẻ đó xuất hiện đã khiến vị trí đứng đầu của em bị cướp mất hoàn toàn rồi!”

“Em là truyền nhân của nhà họ Diệp, là con trai của Diệp Vân Long, em còn có hai đường võ mạch. Theo lý mà nói em nên là người bước vào giới võ thuật sớm nhất trong lịch sử Hoa Hạ mới phải chứ!”

“Thế nhưng, tất cả đều thay đổi bởi Diệp Lăng Thiên!”

Diệp Tinh tự cười chế nhạo rồi xua tay. Một chiếc bàn bên cạnh lập tức nứt làm bốn, năm mảnh, gỗ bay tung tóe nhưng ông chủ không dám nói nửa lời.

“Anh cả, em thật sự được lắm. Tại sao, tại sao lại cứ thêm một tên Diệp Lăng Thiên chứ? Tại sao đã có em Diệp Tinh rồi mà lại có Diệp Lăng Thiên nữa?”

“Trước đây trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhắc tới thiên tài số một thì mọi người đều nghĩ ngay tới Diệp Tinh. Nhưng bây giờ, bọn họ nghĩ tới trước nhất là Diệp Lăng Thiên, thậm chí đến cả danh hiệu cao thủ hàng đầu trong Hoa Hạ của bố cũng từng bị Diệp Lăng Thiên gỡ xuống!”

“Anh cả, anh nói em biết, rốt cuộc tại sao em không bằng Diệp Lăng Thiên? Tại sao chứ?”

Vài ly rượu mạnh xuống bụng nên Diệp Tinh đã thổ lộ hết.

Diệp Thiên ngồi bên cạnh, ánh mắt khẽ lay động, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.

Cậu đã đánh giá thấp việc bản thân xuất hiện khiến Diệp Tinh bị sốc.

Diệp Tinh vô cùng cao ngạo, vốn tưởng mình là số một không có gì phải nghi ngờ. Nhưng chỉ vì sự có mặt và tung hoành khắp thiên hạ của cậu mà đã chèn ép hầu như tất cả các anh hùng khắp nơi thuộc giới võ thuật Hoa Hạ, cướp đi mọi thứ vinh quang của Diệp Tinh. Điều đó mới là thứ khiến Diệp Tinh phẫn nộ, bực bội như vậy.

Cậu trở nên trầm mặc, đang do dự không biết có nên nói cho Diệp Tinh biết mình là Diệp Lăng Thiên hay không thì bỗng điện thoại đổ chuông.

Là điện thoại của Tề Văn Long. Diệp Thiên vừa bắt máy thì Tề Văng Long đã lớn tiếng nói.

“Diệp Thiên, cậu ở đâu đấy?”

“Mau tới Hồng Đậu Tân Thiên Địa tìm bọn tôi. Chiều hôm nay tôi đã đi thư viện, bất ngờ quen được một người đẹp khoa Tài chính. Ký túc xá của người ta đồng ý giao lưu hữu nghị với chúng ta. Người ta sắp tới rồi, cậu mau tới đây, bốn với bốn á!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì cảm thấy bất lực. Tối qua mới vì một cô gái mà làm loạn tới mức bị người ta bao vây đuổi đánh. Nếu không phải vì cậu ra tay thì giờ mạng bọn họ không biết thế nào rồi.

Mới có một đêm trôi qua mà Tề Văn Long dường như đã quên luôn vết thương lại giao lưu với ký túc xá của nữ sinh khác. Thật khiến cậu phải khóc dở mếu dở.

Cậu liếc nhìn Diệp Tinh. Diệp Tinh đang nằm bò ra bàn, bất tỉnh nhân sự. Có lẽ là đã say khướt rồi.

“Ok! Tôi tới ngay!”

Cậu lo lắng Tề Văn Long bất cẩn lại gây ra chuyện nên đành đồng ý.

Cậu đưa Diệp Tinh tới một khách sạn bốn sao gần đó rồi mới ra ngoài bắt xe chạy tới nội thành 2.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK