Chương 644
Cậu ngẩng đầu lên, là Lí Vân Phi đã chặn cậu trên cầu vượt hôm nay.
“Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
“Hi vọng cậu không quên những gì tôi đã nói với cậu hôm nay”.
Lí Vân Phi mỉm cười, chứa đầy ẩn ý khó hiểu.
“Giới thiệu một chút, tôi là Lí Vân Phi, đàn anh của Nguyệt Nguyệt, đồng thời cũng là người theo đuổi cô ấy”.
Câu nói của cậu ta khiến mọi người kinh ngạc. Diệp Thiên đi cùng Tiếu Văn Nguyệt đến, quan hệ thế nào vừa nhìn đã biết. Lí Vân Phi lại nói rõ mình là người theo đuổi Nguyệt Nguyệt, rõ ràng là khiêu khích ngay trước mặt.
Đa số người ở đây đều lộ ra nụ cười sâu xa, bọn họ đều biết rõ chuyện ngày trước Lí Vân Phi tranh đấu với Sở Thần Quang, cả hai đều không phải nhân vật đơn giản. Bây giờ Lí Vân Phi lại khiêu khích như vậy, rõ ràng là muốn cua bằng được Tiếu Văn Nguyệt. Bọn họ đều rất muốn xem kịch hay, xem Diệp Thiên phản ứng như thế nào.
Chỉ có Sở Thần Quang, Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần biết rõ về Diệp Thiên là cười thầm trong lòng, âm thầm mặc niệm cho Lí Vân Phi.
“Lí Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu tìm đến một đối thủ như vậy không biết rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu dốt!”.
Trong những người ở đây, Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần biết Diệp Thiên là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, còn Sở Thần Quang không chỉ biết cậu là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, mà còn biết cậu là võ giả vô địch quyền thế mạnh mẽ nhất Hoa Hạ hiện nay.
Mặc dù Lí Vân Phi đã vào được Long Nhận, có đặc quyền rất lớn, thậm chí có thể không sợ ông trùm một thành phố như Ngô Quảng Phú, nhưng Sở Thần Quang hiểu rõ, chút thành tựu này đối với cậu ta mà nói cao không thể với tới, song so với Diệp Thiên thì vẫn còn thua kém rất nhiều.
Diệp Thiên một mình thống lĩnh tỉnh Xuyên, uy thế và sức ảnh hưởng này không phải chỉ một người được vào Long Nhận là có thể so sánh. Huống hồ Diệp Thiên còn là Đế Vương Bất Bại đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Lí Vân Phi không hề biết thân phận của Diệp Thiên, trên mặt tràn đầy tự tin, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Cậu ta đưa tay tới trước mặt Diệp Thiên, khóe miệng hiện lên nụ cười khiêu khích.
Chỉ cần Diệp Thiên dám bắt tay với cậu ta, cậu ta nhất định sẽ âm thầm khiến Diệp Thiên chịu thiệt. Cậu ta đã vào được Long Nhận, muốn đối phó với một người bình thường như Diệp Thiên thì dễ như trở bàn tay. Có lẽ cậu ta chỉ cần hơi dùng sức là Diệp Thiên đã phải đau đớn kêu la, bẽ mặt tại đây.
“Anh là ai không cần phải giới thiệu với tôi, tôi không có hứng thú muốn biết, cũng không muốn làm quen với anh”.
Đối diện với bàn tay chìa ra của Lí Vân Phi, mắt Diệp Thiên không hề có gợn sóng nào, không hề có ý muốn bắt tay với cậu ta, chỉ khẽ nâng ly trà lên.
Mọi người đều thay đổi ánh mắt, nhất là những chàng trai cô gái không quen biết Diệp Thiên, họ đều cảm thấy không thể tin nổi.
Lí Vân Phi và Sở Thần Quang đều từng là học sinh xuất sắc của trường Tam Trung, là thiên tài đỉnh cao trong lĩnh vực của mỗi người. Mỗi một lời nói một hành động đều tràn đầy khí thế, mơ hồ mang theo áp lực, người bình thường không dám đứng cùng họ.
Thế mà Diệp Thiên đối mặt với cậu ta lại không hề mất tự nhiên, ngược lại còn dám làm bẽ mặt cậu ta trước mọi người, ngó lơ cái bắt tay của cậu ta. Đây vẫn là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua bọn họ được thấy, cho dù là Sở Thần Quang năm xưa cũng không dứt khoát đến vậy.
Bọn họ đều âm thầm cảm thấy kì lạ, không biết Diệp Thiên trông rất giản dị này có chỗ dựa thế nào mà dám coi thường Lí Vân Phi.