Chương 592
“Nhưng kết quả lại bị Diệp Thiên dùng một quyền giết chết!”.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều im bặt, không ai còn lên tiếng gì nữa, trong lòng ai nấy đều tràn đầy sự kinh hãi.
Cảnh giới siêu phàm?
Đó là cảnh giới vô địch tối cao trong truyền thuyết đó!
Vô số chí tôn võ thuật đều cố gắng tu luyện vì cảnh giới siêu phàm, cả đời lấy nó làm mục tiêu, chỉ để được một lần nhìn thấy toàn bộ cảnh giới siêu phàm là như thế nào.
Khi các cao thủ chí tôn võ thuật này vẫn còn đang phấn đấu vì cảnh giới siêu phàm thì Diệp Thiên lại đã có thể giết chết người ở cảnh giới siêu phàm rồi?
Bản thân quyền chưởng môn cũng mặt mày sửng sốt, trong Thế Giới Hắc Ám bọn họ, sáu Thiên Sát có sức chiến đấu cao nhất, và hắn chính là một trong số đó, nhưng cho dù là vậy, sáu người bọn họ cũng không thể không thừa nhận bọn họ không dám đắc tội với vị cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng này!
Một mình Diệp Thiên có thể giết chết bảy vị siêu phàm bán bộ, còn không coi người ở cảnh giới siêu phàm ra gì, huống hồ là cấp đỉnh cao chí tôn võ thuật như sáu người bọn họ?
“Lần này chúng ta đến Lư Thành, mục tiêu nhiệm vụ chính là Quách Dương và Kỷ Nhược Tuyết, nhất định không được gây thêm chuyện gì khác, nhỡ động đến Diệp Lăng Thiên, cho dù sáu Thiên Sát liên kết lại e rằng cũng chỉ có ngậm trái đắng mà thôi!”.
Mọi người không ai có chút suy nghĩ nào khác, đều lần lượt gật đầu, cho dù biểu cảm cương quyết như Thi Ma cũng không dám lên tiếng, không dám phản bác.
Quyền chưởng môn nhìn đồng hồ, ánh mắt sa sầm lại, sát ý dần hình thành trong ánh mắt.
“Còn hai tiếng nữa, triển khai toàn bộ hoạt động săn giết!”.
…
Tại sơn trang Hồng Diệp, Diệp Thiên đỗ xe xong, chuẩn bị đưa Tiếu Văn Nguyệt vào trong, đúng lúc gặp một thanh niên đang dắt tay một người đẹp đi ra.
Diệp Thiên không thèm nhìn cậu ta, chỉ đi ngang qua, một cánh tay đột nhiên thò ra chặn trước người cậu.
“Thằng khốn, là cậu sao?”.
Diệp Thiên ngẩng đầu, người thanh niên cười khẩy, vẻ mặt dữ dằn, chính là Lục Chí Minh người từng có xích mích với cậu ở trên máy bay.
Diệp Thiên quay đầu sang, vẻ mặt dửng dưng, còn Lục Chí Minh lại nhếch miệng, vô cùng hống hách.
“Thằng khốn, ở trên máy bay khẩu khí của cậu hình như rất ngông cuồng thì phải?”.
“Khi xuống máy bay, tôi định đến xử cậu thì cậu lại chạy nhanh quá nên thoát được, nhưng bây giờ cậu còn muốn trốn nữa không?”.
“Thế giới này đúng là oan gia ngõ hẹp thật đấy!”.
Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy khó hiểu nhìn sang Diệp Thiên, Diệp Thiên lại hơi ngước mắt lên bật cười.
“Ý của anh là chuyện trên máy bay vẫn chưa kết thúc, vẫn muốn giải quyết tôi ở đây?”.
Lục Chí Minh xưa nay có thù ắt phải trả, lúc này bước lên một bước, ánh mắt dữ dằn.
“Thế cậu tưởng sao?”.
“Nếu là đàn ông thì chúng ta chơi ở đây luôn, xem bản lĩnh của cậu thế nào, có được như khẩu khí của cậu không!”.
Tiếng xương đốt ngón tay kêu lên, biểu cảm của cậu ta vô cùng hung dữ, Diệp Thiên lúc trước trên máy bay nói sẽ ném cậu ta ra khỏi máy bay, cậu ta luôn để bụng điều này.
“Ra tay với tôi?”.