Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176

Trên sân khấu giọng hát của Diệp Thiên trở nên cao vút, đã đến phần cao trào nhất của bài hát.

“Thay vì do dự, hãy bùng cháy lên, một ngày nào đó nó sẽ lại đâm chồi, không từ bỏ kể cả cho đến già đi nữa!…”.

Hát xong câu cuối cùng, tiếng đàn piano cũng dừng lại, tất cả thầy trò đều đắm chìm trong ký ức của chính mình, và cả những cảm nhận, hối hận, nuối tiếc trong cuộc sống, gần như mỗi người đều ướt nơi khóe mắt, như thể được trở lại thời gian trước đây, ai ai cũng đều có cảm giác muốn được bù đắp lại những tiếc nuối đó.

Khi mọi người vừa thoát ra khỏi mạch cảm xúc của riêng mình, định dành sự tôn trọng cao nhất cho tiết mục biểu diễn này, thì phát hiện ra trên sân khấu đã không còn bóng dáng Diệp Thiên, chỉ còn những ký ức đáng nhớ, và giọng hát vẫn vang vọng trong đầu bọn họ.

Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, đôi măt chớp chớp.

“Diệp Thiên, rốt cuộc anh là một người như thế nào vậy?”.

Cô ta vốn cho rằng bản thân đã nhìn thấu được Diệp Thiên, nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi hôm nay, cô ta lại nhận ra bản thân chưa hiểu gì nhiều về Diệp Thiên cả.

Sở Thần Quang đứng bên cạnh cô ta, biểu cảm buồn bã, lững thững bước đi.

Cậu ta biết, tối nay cậu ta đã thua, thua một cách thảm hại!

Trong phòng trọ, Diệp Thiên dựa vào ghế sofa chơi điện thoại, Cố Giai Lệ ở bên cạnh quấn lấy cậu, nhất định bắt cậu phải kể những gì đã xảy ra trong mấy năm qua.

“Anh Diệp Thiên, mau nói cho em biết, sao anh có thể đàn piano tốt như vậy, hát cũng cảm động được như vậy? Trước kia chưa thấy anh hát bao giờ”.

Biểu hiện của Diệp Thiên trên sân khấu tối nay dù nói là khiến cả hội trường kinh ngạc cũng không đủ để hình dung, phải gọi là màn biểu diễn chấn động ở cấp bậc hoàng cung.

Cô luôn cảm thấy trình độ ca hát của mình đã đủ cao, nhưng tối nay nghe Diệp Thiên hát mới biết mình còn kém trình độ bậc thầy chân chính xa lắm.

“Ờ, mấy năm qua anh cũng học sơ sơ”.

Diệp Thiên thuận miệng đáp, thật ra cậu không hề học đàn hát gì bài bản, hoàn toàn là tự học cho vui. Nhưng năng khiếu của cậu có thể nói là có một không hai, bất cứ chuyện gì chỉ cần cậu muốn học là nhất định sẽ học được, một khi học là sẽ tinh thông, tinh thông rồi ắt chuyên nghiệp. Đây là lý do để cậu dựa vào cơ thể không còn võ thuật mà tự sáng tạo nên “Phệ Thiên Cửu Chuyển”, trở thành chí tôn võ thuật.

Rõ ràng Cố Giai Lệ không hài lòng với câu trả lời của Diệp Thiên, vẫn muốn “tra hỏi” cậu, nhưng ngay lúc ấy tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Muộn thế này rồi mà ai còn đến tìm chúng ta? Lẽ nào là chủ nhà?”.

Cố Giai Lệ hơi tò mò, đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông mặc vest trắng, vóc người cao gầy, khoảng hơn ba mươi tuổi, nét mặt tươi cười. Đằng sau lưng anh ta còn có sáu gã đàn ông áo đen, có vẻ là vệ sĩ.

Nhìn thấy đội hình này, Cố Giai Lệ vô thức lùi về sau mấy bước, vẻ mặt căng thẳng.

“Cô Cố Giai Lệ, cô đừng sợ”.

Người đàn ông mặc áo vest trắng dẫn đầu cười lịch sự với Cố Giai Lệ, vội nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là tổng giám đốc của Công ty giải trí Thiên Phú – Hồ Lượng. Đây là danh thiếp của tôi”.

Hồ Lượng nói xong, đưa tới một tấm danh thiếp bằng hai tay, trông vô cùng khách sáo.

Cố Giai Lệ thấy thái độ người kia ôn tồn mới thả lỏng hơn, nhận lấy danh thiếp.

“Công ty giải trí Thiên Phú?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK