Chương 19: Cứu cô, vì cô là con gái của cô Hà
Diệp Thiên dùng một tay nhấc bổng luôn một người nặng hơn 70 cân là Lục Phong, khiến Lục Phong kinh ngạc, người này phải có sức mạnh khủng khiếp đến mức nào?
“Bây giờ đến lúc cậu thực hiện lời hứa rồi đấy!”.
Diệp Thiên nhìn thẳng vào Lục Phong, con ngươi Lục Phong đột nhiên co lại.
Cậu ta trước đó đã hứa với Diệp Thiên, nếu thua sẽ xin lỗi tất cả mọi người, còn tự tát vào mặt nữa, nhưng đó là vì cậu ta căn bản không nghĩ rằng Diệp Thiên lại có thể thắng.
Còn bây giờ, cậu ta đã hoàn toàn thua cuộc, riêng điều này đã khiến cậu ta khó mà chấp nhận được rồi, chứ đừng nói đến thực hiện lời hứa.
Bảo cậu ta xin lỗi còn có thể chấp nhận, chứ bảo cậu ta phải tự tát vào mặt mình trước bao nhiêu người như vậy thì thà giết cậu ta đi còn hơn.
Cậu ta vốn định nuốt lời, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên, cơ thể cậu ta đột nhiên cứng đơ lại, một nỗi sợ hãi đến tột độ ập đến.
Đó là đôi mắt như thế nào vậy?
Không mang chút tình người nào, như thể con quỷ đến từ địa ngục, cậu ta thề chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt nào như vậy.
Cậu ta không dám nghi ngờ, nếu cậu ta nuốt lời, người thiếu niên trước mặt đây sẽ biến thành ma quỷ chỉ sau một giây.
“Bốp!”.
Tiếng tát giòn giã, tất cả mọi người đều trố mắt ra, bọn họ đều không ngờ Lục Phong lại bắt đầu tát tự vào mặt mình thật.
“Tôi xin lỗi!”.
Lục Phong vừa tự tát vào mặt vừa xin lỗi Cố Giai Lệ, sau đó cậu ta quay người về phía đám đông, trong khoảng thời gian này, cậu ta đã tự tát đủ 10 cái, không hơn không kém.
Khi tát đến cái thứ mười, Diệp Thiên buông tay ra, ánh mắt lướt nhẹ.
“Tôi biết cậu không cam tâm!”.
“Tôi cho cậu cơ hội, tôi tên là Diệp Thiên, học lớp 12A4, muốn trả thù cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”.
Cậu nhìn Lục Phong, thần sắc lạnh lùng.
“Nhưng lần sau sự việc sẽ không đơn giản như vậy đâu!”.
Cậu nói xong, gật đầu với Cố Giai Lệ rồi đi trước ra khỏi trung tâm huấn luyện Tán Thủ, cậu đi đến đâu tất cả mọi người đều tự động tránh để nhường ra một lối đi, trong ánh mắt của không ít các bạn nam đều lộ ra vẻ tôn sùng, còn các bạn nữ thì tràn đầy ngưỡng mộ.
Diệp Thiên không chỉ một mình đánh gục cả đội Karate, mà đánh xong còn để lại tên và lớp, chờ đối phương đến trả thù, cái vẻ bá đạo và sự can đảm này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng có khí phách.
Cố Giai Lệ ngây người mất vài giây, sau đó mới chạy nhanh ra ngoài, đuổi theo Diệp Thiên.
Trong trung tâm huấn luyện chỉ còn lại bọn Lục Phong và Âu Hạo Thần đang đứng hình tại chỗ, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
“Ôi má ơi, mạnh quá đi mất!”.
Bành Lượng đứng trong đám đông, đưa tay lên vỗ vào trán một cái, cậu ta cảm thấy cậu ta đúng là ngốc hết chỗ nói.
Bên cạnh cậu ta có một cao thủ giỏi như vậy mà cậu ta còn định đi học cái gì mà Tán Thủ với Karate, đúng là lãng phí tài nguyên.
“Anh Diệp Thiên, anh lợi hại quá, mấy năm nay anh đi học võ à?”.
Ở cổng trường, Cố Giai Lệ đi theo Diệp Thiên phía sau vừa đi vừa hỏi Diệp Thiên, vô cùng tò mò những năm qua cậu đã làm những gì.
“Học võ á? Cũng gần như vậy!”.
Diệp Thiên mỉm cười, không giải thích gì nhiều, mấy năm nay, cậu đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết không biết bao nhiêu lần, cuối cùng sáng lập ra công pháp độc môn của riêng cậu, nhưng những chuyện này nếu nói cho Cố Giai Lệ, cô cũng không hiểu được, mà còn lo lắng thêm.
Vừa ra khỏi cổng trường, Cố Giai Lệ đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua đồ, Diệp Thiên thì đi vào quán ăn gần đó, gọi món trước rồi đợi, đúng lúc này, có hai bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
“Diệp Thiên!”.
Nghe thấy tiếng gọi, Diệp Thiên ngẩng đầu lên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang đứng trước mặt cậu.
“Có việc gì không?”.
Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, giọng nói bình thản.
“Là chuyện…”, Tiếu Văn Nguyệt nhìn thẳng Diệp Thiên, trong lòng áy náy, nên nói không được tự nhiên lắm.
“Chuyện hôm qua, thật sự cảm ơn anh nhiều!”.
“Hôm nay trùng hợp gặp anh ở đây, để cảm ơn thì chúng tôi mời anh ăn cơm nhé!”.
Cô ta tuy đang cảm ơn Diệp Thiên, nhưng sống trong nhung lụa nên quen tính tiểu thư, cho dù thế nào cô ta đều giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng và kiêu ngạo của mình.
Lí Tinh Tinh đứng bên cạnh nói chen vào: “Diệp Thiên, anh đã cứu chúng tôi, chúng tôi nợ anh ân tình, mời anh ăn cơm là điều nên làm, đi thôi, chúng ta đổi nhà hàng khác đi!”.
Lúc này không ít học sinh của trường Tam Trung đều đang ở trong quán ăn bình dân này ăn cơm, nghe thấy Lí Tinh Tinh và Tiếu Văn Nguyệt mời Diệp Thiên, ngay lập tức, vô số ánh mắt ngưỡng mộ đều nhìn về phía Diệp Thiên.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều là hot girl có tiếng ở trường, người theo đuổi họ không ít, hơn nữa Tiếu Văn Nguyệt còn là hoa khôi của trường Tam Trung, ngang ngửa với Cố Giai Lệ, cho dù có lên kế hoạch thế nào đi nữa, thì cũng chỉ có mấy nhân vật làm mưa làm gió trong trường như Vương Hiên mới có thể tiếp cận được hai người họ.
Chưa bao giờ nghe nói hai người họ chủ động mời con trai ăn cơm, thế mà lúc này Diệp Thiên lại trở thành người may mắn chưa từng có này, làm sao mà bọn họ không ghen tị cho được?
Khi mọi người đều cho rằng Diệp Thiên sẽ vui vẻ nhận lời, thì Diệp Thiên lại lên tiếng.
“Không cần đâu!”.
Cậu lạnh lùng xua tay, rồi nói: “Cứu cô cũng chỉ vì cô là con gái của cô Hà, nên cô không cần cảm ơn tôi!”.
Cậu nói xong, lại nhìn sang Lí Tinh Tinh, vẫn bộ dạng lạnh lùng nói tiếp: “Còn cô, chỉ là tiện thể mà thôi!”.
Ngay lập tức, mọi người đều cảm thấy bầu không khí đông đặc lại hơn nhiều, hai hot girl mời Diệp Thiên ăn trưa cùng mà Diệp Thiên lại từ chối, còn từ chối dứt khoát như vậy nữa.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều sững sờ, bọn họ vốn tưởng đến mời Diệp Thiên đi ăn Diệp Thiên sẽ vui vẻ đồng ý ngay, nhưng phản ứng của Diệp Thiên thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của hai người họ.
Bọn họ chỉ cảm thấy thực sự không tin nổi, hai người đều là hot girl của trường Tam Trung, bình thường chẳng có người con trai nào lại không vui vẻ hòa nhã với bọn họ cả, vì chỉ sợ không được bọn họ chú ý.
Bây giờ bọn họ chủ động hạ mình để mời Diệp Thiên ăn cơm, Diệp Thiên lại từ chối dứt khoát không nể nang gì, bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Diệp Thiên, anh như vậy là có ý gì?”.
Tiếu Văn Nguyệt còn chưa lên tiếng, Lí Tinh Tinh đã hét lên.
“Anh đừng tưởng cứu chúng tôi thì có thể lên mặt với chúng tôi!”.
“Chẳng qua cũng chỉ là biết chút võ, chẳng qua cũng chỉ là từng cứu chúng tôi thôi, anh ra oai gì chứ? Chẳng phải vẫn phải ăn ở quán cơm bình dân mỗi suất vài chục tệ này sao?”.
“Mời anh ăn cơm anh không muốn, tôi cũng chẳng muốn mời nữa, anh là cái gì chứ?”.
Cô ta nói xong, hất đầu lên, nổi giận đùng đùng đi thẳng ra khỏi quán ăn.
Câu nói “cô cũng chỉ là tiện thể mà thôi” của Diệp Thiên đã hoàn toàn khiến cô ta tức giận.
Tiếu Văn Nguyệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt u buồn.
“Anh cứu tôi, chỉ là vì anh quen với mẹ tôi sao?”.
“Nếu anh không quen mẹ tôi, có phải là anh sẽ mặc kệ tôi không?”.
Diệp Thiên gật đầu một cách thẳng thắn: “Đúng vậy!”.
Cậu không hề nói dối, cậu ra tay cứu Tiếu Văn Nguyệt hôm qua hoàn toàn đều là vì cô Hà.
Ngày trước Hà Tuệ Mẫn cho cậu một món tiền, tuy không nhiều nhưng lại đủ để cậu vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, nên cậu luôn ghi nhớ trong lòng.
Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Hà Tuệ Mẫn, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, Hà Tuệ Mẫn chắc chắn sẽ rất đau lòng, cho nên cậu mới ra tay cứu.
Nếu đổi lại là người khác, cậu không hề muốn lo chuyện bao đồng, ngoài những người thân xung quanh cậu ra, thì những chuyện sống chết trong cuộc sống mỗi người đều đã có số phận, cậu không hề muốn can thiệp.
Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy hoàn toàn thất vọng.