Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 865

“Anh cả!”.

Diệp Tinh tiến lên, khẽ kéo Diệp Thiên. Cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên trở về, tuy có oán giận Diệp Vân Long và Diệp Sơn nhưng cuối cùng cũng sẽ được tình thân hóa giải, vậy mà mấy câu nói của Diệp Thiên đã xua tan mọi ý nghĩ trong lòng cậu ta.

Diệp Thiên không nhúc nhích, xua tay, nhìn qua nhìn lại Diệp Vân Long và Diệp Sơn.

“Nhà họ Diệp từng là tín ngưỡng của tôi, từng là vinh quang của tôi, nhưng bây giờ không phải nữa rồi!”.

“Mỗi cành cây ngọn cỏ trong nhà họ Diệp, bất cứ thứ gì bao gồm cả cái danh người nhà họ Diệp, tôi đều không cần. Từ nay về sau, tôi và nhà họ Diệp đi con đường riêng của mình, không còn liên quan đến nhau nữa!”.

Cậu nói xong, chắp tay với Diệp Vân Long và Diệp Sơn, gương mặt khôi phục lại sự thờ ơ trước kia.

“Ông cụ Diệp Sơn, gia chủ Diệp Vân Long, và cả mọi người nhà họ Diệp, hôm nay Diệp Thiên đã quấy rầy các vị, xin phép đi trước!”.

Nghe vậy, Diệp Sơn và Diệp Vân Long đều chấn động.

Ông cụ Diệp Sơn, gia chủ Diệp Vân Long, nghe vô cùng khách sáo lịch thiệp, nhưng theo bọn họ thấy, không bằng Diệp Thiên gọi thẳng tên bọn họ còn hơn.

Diệp Thiên gọi thẳng tên bọn họ có nghĩa Diệp Thiên còn hận bọn họ. Nếu đã còn hận thì vẫn còn tình cảm.

Bây giờ Diệp Thiên thêm tiếng gọi tôn kính vào, chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng lại cho thấy cậu đã hoàn toàn tạo khoảng cách với nhà họ Diệp, không còn chút quan hệ nào với bọn họ, chỉ giống như một người xa lạ.

Thi Tú Vân ngân ngấn nước mắt, đau khổ vô cùng, nhưng lại không nói lời nào. Bà ấy thấu hiểu tất cả những gì Diệp Thiên làm.

Đổi lại là bà ấy, nếu bị ông nội và bố đối xử như vậy, e rằng còn phản ứng quá khích hơn cả Diệp Thiên.

Diệp Thiên chắp tay chào mọi người, vỗ vai Diệp Tinh, lại hơi cúi người với Thi Tú Vân, bấy giờ mới chuẩn bị rời khỏi đại sảnh của nhà họ Diệp.

Đúng lúc đó, Diệp Sơn vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

“Thiên Nhi!”.

Trong giọng nói ông ta nghe ra cảm giác tiều tụy, như thoáng chốc đã già đi mấy chục tuổi.

Diệp Thiên hơi dừng bước, quay đầu nhìn, ánh mắt không vui không buồn: “Ông cụ Diệp, tôi là Diệp Thiên!”.

Tay Diệp Sơn run rẩy chống gậy đi từ ghế chủ nhà tới, cảm xúc rất phức tạp.

“Chuyện chín năm trước là nỗi đau cả đời của lão già này, đó cũng là sai lầm lớn nhất, là quyết định ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của ông!”.

“Cháu nói đúng, Thông Thiên Kính là bảo vật của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp cũng nhờ nó mà tránh được mấy lần tai họa, nhưng dựa vào Thông Thiên Kính để nhà họ Diệp hùng mạnh vẫn không phải là đạo căn bản!”.

“Ông không nghĩ tới chuyện dựa vào sức mạnh bản thân nhà họ Diệp để vượt qua kiếp nạn, mà lại nghe theo chỉ thị của Thông Thiên Kính ra tay độc ác với cháu trai mình”.

“Dùng cách này đổi lại sự bình an cho nhà họ Diệp, vậy nhà họ Diệp có tư cách và mặt mũi nào đứng trên thế gian? Diệp Sơn hổ thẹn với tổ tiên nhà họ Diệp, hổ thẹn với anh hùng liệt sĩ nhà họ Diệp!”.

Ông ta quẳng gậy xuống đất, cúi đầu trước Diệp Thiên, mang vẻ áy náy.

“Thiên Nhi, là ông già này đã sai rồi!”.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK