Chương 233
Hàn Uyển không kìm được suy nghĩ, nhưng lại không tìm thấy đáp án.
Chiều tối, Diệp Thiên chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hàn để tìm một khách sạn nghỉ ngơi, nhưng Hàn Uyển lại đột nhiên đi theo.
“Diệp tiên sinh, xin hãy dừng bước!”.
Hàn Uyển mặc bộ lễ phục màu đen, trông dễ thương và cá tính.
“Có chuyện gì không?”.
Diệp Thiên từ từ quay đầu sang, biểu cảm bình tĩnh.
“Là thế này!”, Hàn Uyển ngập ngừng một lúc mới nói: “Chị gái tôi nói chị ấy đang trên đường về đây, hi vọng anh có thể chờ thêm một lát, chị ấy có chuyện gấp quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ!”.
“Chị gái cô?”.
Diệp Thiên thực sự không biết Hàn Uyển lại còn có cả chị gái, cậu nhìn ánh mắt khẩn cầu của Hàn Uyển, nghĩ đến mối quan hệ với nhà họ Hàn, thế là gật đầu.
Hàn Uyển đưa Diệp Thiên đến một phòng trà cao cấp ở trong thành phố, hơn mười phút sau, một nữ cảnh sát mặc đồng phục bước vào.
Cô gái khoảng 24, 25 tuổi, tóc ngắn, trông thông minh nhanh nhẹn, nhưng lại không che giấu vẻ chững chạc đáng yêu, ngoại hình không hề kém so với Hàn Uyển, hai cô gái thậm chí còn khá giống nhau.
Cô gái này chính là người từng đến trường Tam Trung ở Lư Thành tìm Diệp Thiên.
“Tiểu Uyển, đây chắc là Diệp tiên sinh đúng không?”.
Cô gái nhìn về phía Diệp Thiên, mặt hơi ngạc nhiên, tuy cô ấy nghe nhiều về Diệp Thiên, nhưng gặp tận mắt Diệp Thiên mới nhận ra Diệp Thiên thực sự quá trẻ, cô ấy không thể tưởng tượng nổi, bình thường những thiếu niên tầm tuổi này đều vẫn đang học cấp ba, giỏi hơn chút thì cũng đang học đại học mà thôi, còn Diệp Thiên lại đã thống lĩnh thế giới ngầm của cả một tỉnh, nổi tiếng khắp thiên hạ, còn có một sức mạnh khủng khiếp, đúng là khó mà tin được.
“Diệp tiên sinh, tôi xin giới thiệu chút!”.
Hàn Uyển đứng dậy nói với Diệp Thiên: “Đây là chị gái tôi, Hàn Mộng, là tổ trưởng tổ trọng án kiêm điều tra viên đặc biệt ở Thành Môn!”.
Diệp Thiên không hề đứng dậy, chỉ gật đầu nhẹ với Hàn Mộng, rồi nói: “Nghe nói chị tìm tôi có việc gấp cần giúp đỡ, chị cứ nói đi, có việc gì vậy?”.
Hàn Mộng thầm bất ngờ về tâm tính của Diệp Thiên, đối diện với một người xinh đẹp như cô ấy mà cậu vẫn ngồi thản nhiên, biểu cảm không chút xao động.
Cô ấy hơi gật đầu, nói thẳng luôn: “Chuyện này tôi chưa thương lượng với bố và ông nội tôi, mà tự ý đến nhờ Diệp tiên sinh giúp đỡ, mong Diệp tiên sinh đừng trách!”.
Cô ta nói xong, lấy một túi hồ sơ ở bên trong ba lô ra, rồi lấy một xấp ảnh đặt trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên cúi đầu nhìn qua, ở trong ảnh là hình bốn thi thể, trên thi thể của bốn người này gần như không có gì tương đồng, trạng thái của thi thể và nơi tử vong cũng đều khác nhau, có một điểm duy nhất đó là vùng giữa hai lông mày của mỗi thi thể đều có một chấm đỏ vô cùng nhỏ.
“Diệp tiên sinh, bốn người này đều được phát hiện ở bốn thành phố khác nhau của tỉnh Xuyên trong hai tuần gần đây, địa điểm tử vong đều khác nhau, một người ở trong bể bơi, một người ở nhà máy kim loại, một người bị chôn trong bùn đất, còn một người bị treo trên cành cây!”.
“Thời gian tử vong của bốn người này cũng không có điểm nào tương đồng cả, có một điểm giống nhau duy nhất đó là trán của bọn họ đều bị một vật nhọn nhỏ đâm xuyên, nhưng qua pháp y giám định, vết thương này không ảnh hưởng đến não, không thể lấy đi tính mạng, nhưng trên người bọn họ lại không thể tìm ra vết thương chí mạng nào khác!”.