Chương 2390
Cô lập tức nhận ra Diệp Thiên lúc này khác hẳn so với mười phút trước, khí tức của cậu bây giờ vô cùng hưng phấn, đến ngữ khí và thái độ cũng hoàn toàn thay đổi theo.
Cô ôm lấy cánh tay của Diệp Thiên, quan tâm hỏi: “A Thiên, anh làm sao vậy?”
“Anh bây giờ có chút khác lạ đấy!”
Ngay lúc lòng bàn tay Tiếu Văn Nguyệt chạm vào cánh tay của Diệp Thiên, cô kinh ngạc phát hiện toàn bộ cánh tay của cậu đều đang khẽ run.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, trong mắt lóe ra tia sắc lẹm.
“Tôi không sao, chỉ là có hơi hưng phấn thôi!”
“Hưng phấn?”
Tiếu Văn Nguyệt không hiểu tại sao, đang định hỏi tiếp thì đột nhiên Hứa Bác Nhiên nổi điên tại trận.
“Thằng nhóc mày gan lớn đấy, mày dám nói nhà họ Hứa của tao không có con cháu à?”
“Cho dù mày là ai, hôm nay tao cũng không thể để mày rời khỏi Kim Lăng!”
Bởi vì trước đây cậu ta không thể đoán ra được thân phận của Diệp Thiên, vậy nên mới nhịn nhục kiêng dè, nhưng lúc này khi nghe Diệp Thiên nói xong, Hứa Bác Nhiên không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng mình nữa.
Cậu ta vẫy tay, chỉ vào khoảng hơn chục tên vệ sĩ phía sau Hứa Xương Bình.
“Các người, lên hết cho tôi, đánh đến khi tàn phế, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Bây giờ Hứa Bác Nhiên không còn muốn quan tâm đến thân phận của Diệp Thiên nữa, chỉ muốn bóp chết kẻ kiêu ngạo dám sỉ nhục nhà họ Hứa này mà thôi.
Sắc mặt Hứa Xương Bình lạnh lẽo, không hề ngăn cản, ông ta biết Diệp Thiên có thể là võ sĩ đặc biệt so với người bình thường, nhưng võ sĩ cũng có điểm mạnh điểm yếu, như tuổi của Diệp Thiên thì cũng chẳng thể lợi hại mấy đâu nhỉ?
Chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi! Tất cả vệ sĩ của ông ta đều được thuê từ các công ty an ninh, trước khi về hưu, bọn họ đều là người trong quân đội, hơn nữa còn có quyền cầm súng, nếu muốn đối phó với Diệp Thiên thì chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Câu nói “tuyệt hậu” của Diệp Thiên đã đâm sâu vào tim của người đàn ông đứng đầu nhà họ Hứa này, cộng thêm việc Hứa Bác Thuần mới chết thảm cách đây không lâu, ông ta cũng không muốn nhắc tới nữa, chỉ muốn cho một tên hậu bối ngông cuồng như Diệp Thiên phải trả giá vì đã sỉ nhục nhà họ Hứa.
Mười mấy tên vệ sĩ nghe xong vừa định bước tới, lúc này bỗng truyền đến một tiếng quát yêu kiều.
“Xem thử ai dám ra tay?”
Mọi người lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy công chúa nhà họ Lâm đứng đó, không biết cô đã vào đây từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người nhà họ Hứa.
“Lâm Hiểu Nguyễn?”
Nhiều người kinh ngạc cảm thán, bọn họ không biết tại sao Lâm Hiểu Nguyễn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nghe giọng của cô có vẻ như là đang bênh vực Diệp Thiên?
“Tiểu Nguyễn, cô…”, Hứa Bác Nhiên nở nụ cười nhìn Lâm Hiểu Nguyễn, nhưng Lâm Hiểu Nguyễn lại không thèm để ý đến cậu ta, cô lập tức đi thẳng tới phía trước, sau đó đứng trước băng ghế.
Cô và Diệp Thiên nhìn nhau, Lâm Hiểu Nguyễn vốn đang ủ rũ đột nhiên nở nụ cười, tựa như một đóa hoa nở rộ.