Chương 729
Có thể nói, một khi vào Long Nhận thì sẽ giống như rồng bay vút lên trời cao!
Long Nhận phân Nam Bắc, Nam Long Nhận có nghĩa là vũ khí sắc bén ở khu vực phía Nam Hoa Hạ, cho dù đa số mọi người không biết nhiều về Nam Long Nhận, nhưng chí ít họ cũng biết thống soái tối cao của Nam Long Nhận gọi là tổng giáo quan!
Thôi Vinh Nguyên lại gọi Diệp Thiên là giáo quan, còn nói Diệp Thiên sẽ cai quản Nam Long Nhận. Như thế chẳng phải nói Diệp Thiên chính là tổng giáo quan của Nam Long Nhận hay sao?
Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía Diệp Thiên như đang nhìn một truyền thuyết. Tất cả đều cảm thấy không thể tin nổi, trái tim rúng động mãi không thôi.
Bất kể là Long Nhận ở phía Bắc hay phía Nam thì tổng giáo quan cũng đều bắt đầu ở mức ít nhất phải là cấp trung tướng, tiền đồ tương lai không thể đong đếm được. Điều đáng sợ nhất là mỗi một thành viên của Long Nhận đều bắt buộc phải nghe theo chỉ thị của tổng giáo quan. Hầu hết mọi lúc, tổng giáo quan chính là người ra lệnh duy nhất cho các thành viên của Long Nhận và họ bắt buộc phải phục tùng theo mệnh lệnh của người đó!
Các thành viên bình thường của Nam Long Nhận là những quan chức hàng đầu ở biên cương. Thống đốc của một tỉnh cũng phải đối xử rất cung kính với họ. Chính vì vậy sức nặng của thống soái tối cao của Long Nhận, cũng chính là tổng giáo quan, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã hiểu!
Tất cả mọi người ở đó gần như nổ tung trong nháy mắt. Hầu hết đều cảm thấy không thể nào hiểu nổi. Diệp Thiên còn trẻ tuổi như thế, làm sao có thể cai quản được Nam Long Nhận chứ?
Ánh mắt Tiêu Trường Hà dao động, bởi vì ông ta là người từng trải, nên lúc này mới không khỏi hít sâu vào một hơi lạnh.
Bất ngờ mà Diệp Thiên mang lại thực sự quá lớn!
Tại bàn của lớp thế hệ trẻ, đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộ Nhu sáng vở, còn ánh mắt của Đàm Nguyệt Ảnh cũng nghẹn ngào, họ nhìn Diệp Thiên rất lâu mà không hề rời mắt.
Diệp tiên sinh đến từ tỉnh Xuyên, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên chà đạp lên nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm và vô số người có chức quyền cao cấp trong tỉnh, đánh cho Thế Giới Hắc Ám tả tơi, đảm nhiệm chức tổng giáo quan Nam Long Nhận. Mỗi một thân phận, mỗi một chiến tích của cậu đều là điều mà chín mươi phần trăm người có mặt ở đây phải vất vả phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đã hoàn thành được, cho dù chỉ là một điều. Nhưng tất cả những điều này Diệp Thiên đều có cả.
Nhân vật như vậy có thể gọi là anh hùng đương thời, là một huyền thoại chân chính, ai có thể so sánh được với cậu chứ?
Hứa Lương trước đó vẫn còn hừng hực khí thế, nhất mực cho rằng Diệp Thiên là hung đồ thì nay ánh mắt đã thay đổi, suýt chút nữa không kịp phản ứng lại.
Trong mắt ông ta, Diệp Thiên chỉ là một người bình thường đến từ tỉnh Xuyên và biết chút võ thuật nên ông ta mới phải điều động đội hình đến để trấn áp Diệp Thiên.
Nhưng bây giờ, Thôi Vinh Nguyên nói rằng Diệp Thiên là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, được Lương Long Đình, thống soái tối cao của quân khu Thành Môn đích thân bổ nhiệm, ông ta gần như sắp hộc máu ra đến nơi.
Diệp Thiên làm sao có thể có thân phận và xuất thân như vậy chứ?
“Thiếu tá Thôi, anh có nhầm lẫn gì không đó?”
Hứa Lương nghiến răng và nói với vẻ không tin tưởng cho lắm: “Tối hôm qua người này đã đánh trọng thương con trai tôi ở nơi công cộng và đánh gãy tay chân của con trai chủ tịch Lạc đây. Một kẻ hung đồ như vậy sao có thể là tổng giáo quan của Nam Long Nhận được chứ?”
Ông ta lắc đầu, vẫn không chịu thừa nhận. Thời gian gần đây ông ta vẫn luôn tiến hành việc xây dựng căn cứ huấn luyện chiến đấu đặc biệt nên càng hiểu rõ tổng giáo quan của Nam Long Nhận là một trọng trách khó khăn đến mức nào.