Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196

Thuốc mê trong cơ thể cô ta hóa thành một làn khói trắng mờ nhạt, thoát ra từ lỗ mũi.

Làm xong tất cả, Diệp Thiên đắp chăn cho cô ta, sau đó đi đến ghế sofa ở phòng khách.

Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Tiếu Văn Nguyệt dần dần tỉnh lại.

Cô ta ngồi dậy, vô thức sờ khắp người, phát hiện quần áo không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lại những chuyện đã qua, cô ta cảm thấy đúng là cơn ác mộng dưới địa ngục.

“Đúng rồi, là Diệp Thiên đưa mình đi, anh ta đâu rồi?”.

Cô ta kinh ngạc, Từ Tôn mang ý đồ xấu với cô ta, Diệp Thiên lại đưa cô ta đi, chẳng phải đồng nghĩa Diệp Thiên phải đối mặt với cậu ấm đẳng cấp của thành phố Phán hay sao?

Nhắc tới việc đó, Từ Tôn còn đáng sợ hơn cả Viên Phong mà họ từng gặp ở quán bar ngày trước. Nếu Từ Tôn nổi giận gây khó khăn cho Diệp Thiên thì chẳng phải Diệp Thiên sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?

Nghĩ đến đây, cô ta vội vàng xuống giường, nhưng vừa đi đến phòng khách, cô ta chợt dừng lại.

Diệp Thiên nằm ngửa trên sofa, hai tay đặt trên đầu, một chân hơi co lên. Cậu ngủ rất an nhiên, vô cùng tĩnh lặng.

Diệp Thiên thở đều đều, khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt Tiếu Văn Nguyệt. Nhớ lại cảm giác an tâm, ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng tối qua, cô ta nhất thời ngây người ra.

Cô ta di chuyển thật nhẹ, kéo một chiếc ghế đến, ngồi chống cằm trên lưng ghế, ở bên cạnh Diệp Thiên trong khoảng cách gần. Cô ta đột nhiên cảm thấy mình lại hưởng thụ cảm giác này, giờ phút này, cô ta cứ vậy im lặng ngắm nhìn Diệp Thiên.

“Cô tỉnh rồi à?”.

Ngay lúc ấy, Diệp Thiên đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.

“A!”.

Tiếu Văn Nguyệt giật mình, có cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang, mặt đỏ lên.

“Tối qua anh không sao chứ? Từ Tôn có làm gì anh không?”.

Cô ta đột nhiên nhớ tới quyền lực và uy thế của Từ Tôn ở nơi này, lo lắng hỏi.

Tối hôm qua, cô ta mê man suốt quá trình, không hề hay biết những việc xảy ra sau đó, càng không biết bộ dạng khúm núm của hai người con Từ Uyên Đình trước mặt Diệp Thiên.

Diệp Thiên liếc nhìn cô ta, bình thản nói: “Thay vì lo cho tôi thì lo cho mình đi!”.

“Sau này gặp chuyện phải để ý một chút, không phải lần nào cô cũng may mắn, gặp được tôi ở ngay cạnh đó đâu”.

Tiếu Văn Nguyệt xấu hổ, có vẻ hơi yếu đuối gật đầu.

Cô ta luôn cảm thấy mình cũng được xem là nhân vật số một, trong số nữ sinh cùng lứa cũng có thể xem là cô gái mạnh mẽ tài cán. Nhưng trước những nhân vật có quyền lực chân chính này, cô ta chỉ là một con dê đợi làm thịt mà thôi, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Cô ta hiểu rõ, nếu tối qua không có Diệp Thiên, cô ta đã trở thành con mồi trên giường Từ Tôn. Dù bố cô ta có biết chuyện này cũng không làm gì được Từ Tôn, cô ta chỉ có thể bị vấy bẩn một cách vô cớ như vậy.

“Chuyện tối hôm thật sự may nhờ có anh. Diệp Thiên, cảm ơn anh, anh lại cứu tôi một lần nữa”.

Ánh mắt của Tiếu Văn Nguyệt rất phức tạp. Trong lòng cô ta, năng lực của Sở Thần Quang mạnh hơn Diệp Thiên không biết bao nhiêu lần, bất kể là mối quan hệ hay là tài nguyên cá nhân đều bỏ xa Diệp Thiên mấy con đường. Thế nhưng mỗi lần cô ta gặp khó khăn, người ra mặt cứu cô ta lại không phải là Sở Thần Quang, mà là Diệp Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK