Chương 138
Lâm Thiên Nam hít mạnh một hơi, chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ sống lưng đi thẳng vào trong cơ thể hắn, tuy nửa đời người hắn đã nghe không ít lần những lời đe dọa uy hiếp, nhưng để khiến hắn nghe thôi cũng cảm thấy cơ thể lạnh toát thì chỉ có một mình Diệp Thiên.
Hắn đứng im một chỗ do dự một lúc, nghĩ đến uy lực lớn mạnh và gia thế khủng khiếp của Đường Môn tại Xuyên Thục, hắn cắn răng, đi thẳng ra đỡ Đường Tu Văn dậy, rồi đưa người ra khỏi sơn trang Hồng Diệp.
Mặt Đường Tu Văn tràn đầy oán hận, quay người nhìn về phía Diệp Thiên, vận nội lực để nói.
“Diệp Lăng Thiên, cái tên này tao nhớ kỹ rồi, hôm nay mày đã khiến tao phải nhục nhã, sau này nhất định sẽ khiến mày phải trả lại gấp nhiều lần, Đường Môn tao nhất định sẽ quay lại tìm mày!”.
Diệp Thiên dửng dưng, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
“Tôi sẽ chờ!”.
Đám người Lâm Thiên Nam hùng hổ đến đây, cuối cùng ra về với bộ dạng thảm hại, các ông lớn ở Xuyên Bắc đều vẫn đang chìm trong nỗi bàng hoàng.
Ngô Quảng Phú nuốt nước bọt, tuy anh ta không đề xướng Diệp Thiên gây hấn với Đường Môn, nhưng không thể không thừa nhận Diệp Thiên lúc này từ ngoài lẫn trong đều toát lên vẻ bá đạo ngút trời, không ai có thể sánh nổi.
Những ông lớn ở Xuyên Bắc ai nấy đều há mồm trợn mắt, đều đoán già đoán non thân phận của Diệp Thiên, còn Diệp Thiên cũng quay người lại, đối mặt trực tiếp với các ông lớn này.
“Vừa rồi các vị nói chưa từng gặp tôi, bây giờ tôi đã đứng trước mặt các vị đây!”.
“Tôi chính là ông chủ đứng sau Ngô Quảng Phú!”.
Diệp Thiên nhìn khắp một lượt, những người chạm mắt với cậu đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Giọng nói của Diệp Thiên trầm vang, truyền khắp căn phòng lớn.
“Tôi họ Diệp, hội nghị Xuyên Bắc lần này là do tôi triệu tập các vị đến đây!”.
“Tôi không thích nhiều lời, cũng không thích ép người khác, tôi chỉ có thể nói với các vị, nếu hợp tác với tôi, tương lai sẽ đem đến cho các vị tiền tài và quyền thế lớn hơn gấp nhiều lần các vị tưởng tượng!”.
“Chỉ không bao lâu nữa, cho dù là Lâm Thiên Nam, nhà họ Hàn ở Thành Môn, hay Đường Môn của Xuyên Thục đều sẽ đứng dưới chân của tôi”.
“Các vị ở đây muốn tiếp tục làm ếch ngồi đáy giếng, làm đầu sỏ một vùng, hay là muốn cùng tôi quét sạch bốn phương, xưng bá thiên hạ, tự các vị lựa chọn đi!”.
Ngay lập tức, các ông lớn trong phòng đều bị lây nhiễm bởi khí thế ngút trời của Diệp Thiên, luồng máu nóng chảy trong tim bọn họ lại một lần nữa sục sôi.
Đột nhiên, Từ Uyên Đình của thành phố Phán bước lên một bước, cúi gập người trước mặt Diệp Thiên.
“Từ Uyên Đình của thành phố Phán, nguyện đi theo Diệp tiên sinh!”.
Sau khi Từ Uyên Đình bước ra, lại có một người khác đứng ra khỏi đám đông.
“Vạn Quy ở Miên Thành, nguyện đi theo Diệp tiên sinh!”.
Trương Quốc Bưu xưa nay luôn cứng đầu không thích phục tùng ai, lúc này chắp tay quyền, hướng về phía Diệp Thiên.
“Trương Quốc Bưu của thành phố Tam Thủy, nguyện đi theo Diệp tiên sinh!”.
Chỉ trong chốc lát, ba ông trùm ở Xuyên Bắc đều lần lượt tỏ rõ thái độ của mình.
Những ông lớn ở các thành thị nhỏ còn lại chỉ do dự một lát sau đó đều đồng thanh hô ứng.
“Nguyện đi theo Diệp tiên sinh!”.