Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 539

“Nhà họ Hồ chúng tôi chấp nhận”

“Họ Lý chúng tôi…”

“Họ Hoàng tôi…”

Nhìn thấy nhà họ Tiết là gia tộc lớn thứ hai ở Kiềm Tây cúi đầu, những gia tộc khác đương nhiên cũng lần lượt đáp lại, ai cũng không dám nói nửa chữ ‘không’.

Tiêu Ngọc Khanh nhìn lướt qua khán giả, ánh mắt thờ ơ, không hề có chút gì gọi là đắc ý. Bởi vì theo như ông ta thấy, tất cả những điều này chỉ là lẽ đương nhiên. Trong giới võ đạo, sức mạnh đại diện cho tất cả. Chỉ cần có sức mạnh thì tiền bạc, quyền lực chẳng qua cũng chỉ là cái phẩy tay mà thôi.

Ông ta bình tĩnh xoay người nhìn về phía Cố Giai Lệ trên sân khấu với ánh mắt dò xét.

Có điều sau vài phút thì ông ta liền khẽ gật đầu.

“Khá lắm, cháu có tư cách trở thành cháu dâu nhà họ Tiêu chúng ta!”

Tiêu Chí Lâm ở bên cạnh nghe thấy vậy liền tỏ vẻ mừng rỡ, điều này có nghĩa là Tiêu Ngọc Khanh cũng đã khẳng định mắt nhìn người của cậu ta.

Cố Giai lệ ở trên sân khấu bị hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh, nhưng cô hề cảm thấy lo lắng hay băn khoăn mà chỉ bình tĩnh lắc đầu.

“Xin lỗi ông Tiêu, tôi không hề có ý định muốn trở thành con dâu nhà họ Tiêu, xin hãy để tôi rời khỏi đây!”

Giọng điệu của cô rất đúng mực, dường như chẳng hề sợ hãi Tiêu Ngọc Khanh.

“Cô bé, tính tình khá lắm!”, Tiêu Ngọc Thanh không tức giận mà chỉ mỉm cười.

“Sau này cháu làm cháu dâu của Tiêu Ngọc Khanh này thì ở tỉnh Kiềm rộng lớn không có thân phận của bất cứ người con gái nào có thể sánh ngang được với cháu!”

“Không bằng lòng làm cháu dâu của nhà họ Tiêu, cháu có thể trả lời lại lần nữa được không?”

Cố Giai Lệ không chút dao động mà thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn!”

Nghe Cố Giai Lệ đáp như vậy, ánh mắt Tiêu Ngọc Khanh cuối cùng cũng trở nên nghiêm nghị hơn. Tiêu Chí Lâm ở bên cạnh thấy thế vội bước lên phía trước và trầm giọng nói: “Giai Lệ, vừa xong anh đã nói rồi, tối nay bất luận em có đồng ý hay không thì sau này em vẫn sẽ là người phụ nữ của anh!”

“Hơn nữa sao em không nhìn tình hình hiện tại xem. Em muốn đi liệu có đi được không?”

Đôi mắt đẹp của Cố Giai Lệ long lanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, như hoa nở rộ.

“Đúng là tôi không đi được, nhưng có một người, anh ấy sẽ đưa tôi đi!”

Hai mắt Tiêu Chí Lâm nhìn chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Ai?”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng cậu ta.

“Đương nhiên là tôi!”

Cậu ta quay ngoắt đầu lại thì nhìn thấy Diệp Thiên đang cầm ly rượu từng bước đi tới mép sân khấu.

“Đương nhiên là tôi!”

Giọng nói của Diệp Thiên truyền đến, chỉ trong vài bước, cậu đã đi tới sân khấu.

Cậu nheo mắt nhìn Tiêu Chí Lâm, ánh mắt mang theo vẻ thản nhiên và khinh bỉ.

“Hôm nay nhà họ Tiêu anh muốn tổ chức Hồng Môn Yến ở đây để thống nhất Kiềm Tây thì đó là chuyện của các người!”

“Tối nay tôi đến đây là để xem cô ấy biểu diễn. Bây giờ cô ấy đã biểu diễn xong, tôi muốn đưa cô ấy đi. Nếu anh biết điều, tốt nhất kêu mấy con chó này cút ra, chúng đang chắn đường tôi đấy!”

Hàm ý đe dọa trong giọng nói của Diệp Thiên khiến Tiêu Chí Lâm giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK