Chương 889
Gương mặt cô ta xinh đẹp rạng ngời, nhan sắc còn hơn hoa khôi trường như Thu Nhược Hi một bậc, dáng người mảnh khảnh cao gầy càng tăng thêm chút thi vị dưới ánh đèn. Ngay cả Âu Dương Đoạn Vân cũng phải liếc nhìn nhiều hơn, ánh mắt kinh ngạc.
“Lạc Tuyết, sao em lại đến đây?”.
Âu Dương Đoạn Vân hoàn hồn, vội vàng tiến lên đón, gương mặt nghiêm túc hiện ra nụ cười.
“Lạc Tuyết?”.
Thu Nhược Hi nheo mắt nhìn.
“Lẽ nào cô ấy là châu ngọc của nhà Tư Đồ, vị hôn thê của Âu Dương Đoạn Vân, đứng thứ nhì trong bảng xếp hạng hoa khôi trường Đại học Thủ Đô, Tư Đồ Lạc Tuyết?”.
Những người khác cũng lần lượt phản ứng lại, đoán được thân phận của cô gái mặc áo sườn xám xinh đẹp ấy.
Cô gái có thể khiến Âu Dương Đoạn Vân đối đãi như vậy, sắc đẹp khuynh thành, lại còn tên Lạc Tuyết, ngoài cô công chúa lớn của nhà Tư Đồ ra, ở thủ đô rộng lớn này còn có người thứ hai sao?
Tư Đồ Lạc Tuyết liếc mắt, chỉ bình thản gật đầu với Âu Dương Đoạn Vân, không hề có vẻ thân thiết giữa vợ chồng chưa cưới.
Cô ta nhẹ nhàng bước đến trước mặt Diệp Thiên, trong mắt có chút hờ hững lẫn hiếu kì.
“Cậu bạn, cậu ngang nhiên khiêu khích Khương Minh ở thủ đô này, còn khiến Khương Long Hoa không làm gì được cậu, làm tôi thật sự tò mò”.
“Trông cậu rất lạ mặt, nhưng trên người lại cho tôi cảm giác như đã từng quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”.
Mặc dù cô ta trông có vẻ yếu đuối, nhưng khi vừa xuất hiện, khí chất lại không thua kém Âu Dương Đoạn Vân, trong lời nói có sức cám dỗ không thể chống lại, mọi người khó mà rời mắt khỏi cô ta.
Hai người xếp hàng đầu thế hệ trẻ tuổi ở thủ đô đang đứng trước mặt Diệp Thiên, mà cậu lại có vẻ mặt thản nhiên.
Cậu nhìn về phía Tư Đồ Lạc Tuyết, khóe miệng bỗng nở nụ cười mờ ám.
“Nàng béo, lâu rồi không gặp!”.
“Không biết chín năm trôi qua, phải chăng cậu vẫn thích mặc quần in hình hoạt họa?”.
Cậu nhấn mạnh chữ quần, dường như có chứa hàm ý khác.
Tư Đồ Lạc Tuyết lập tức chấn động, sau giây lát im lặng, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận quát lên.
“Tên họ Diệp kia, hóa ra là thứ lưu manh nhà cậu!”.
Gương mặt vốn bình tĩnh của Tư Đồ Lạc Tuyết lập tức đỏ bừng, lửa giận trong mắt như sắp phun trào.
Cô ta chỉ tay vào Diệp Thiên, ngay cả Âu Dương Đoạn Vân cũng chưa từng thấy cô ta nổi giận như vậy.
“Tên họ Diệp kia, tên khốn nạn, quả nhiên cậu chưa chết!”.
“Tôi đã nói mà, kẻ tai họa bại hoại như cậu chắc chắn phải để họa trăm năm, sao đột nhiên lại bệnh nặng mà chết. Đồ lưu manh, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!”.
Từng câu từng chữ của cô ta đều rít ra từ kẽ răng, xưa nay cô ta không nói những từ dơ bẩn, bây giờ đã dùng hết những từ mà cô ta có thể nghĩ ra để mắng chửi Diệp Thiên.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều sững sờ tại chỗ, không hiểu nổi.
Tư Đồ Lạc Tuyết là cô gái đoan trang cẩn trọng nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở thủ đô, còn có danh hiệu nữ Gia Cát Lượng trí kế vô song. Ở một vài phương diện, cô ta còn hơn Hoa Lộng Ảnh một bậc, ngay cả cậu ấm kiệt xuất như Âu Dương Đoạn Vân cũng nghe theo lời cô ta.