Chương 4: Cậu Thiên, xin lỗi
Cô gái diêm dúa tên là Lạc Kỳ, trước kia cũng là một lễ tân ở quầy lễ tân, nhưng ngoại hình cô ta nổi bật, hơn nữa giỏi ăn diện, còn biết quyến rũ đàn ông thế nào.
Cô ta tạo cơ hội gặp mặt Ngô Quảng Phú, CEO tập đoàn Thiên Phong mấy lần, sau nhiều lần, Ngô Quảng Phúc cũng không cưỡng lại được thế tấn công mỹ nhân của cô ta, cô ta thành công trèo lên giường Ngô Quảng Phúc, sau đó lên chức tăng lương, làm giám đốc phòng kinh doanh.
Cô ta có thể nói là người thân cận nhất của Ngô Quảng Phúc, nhưng chưa từng nghe nói Ngô Quảng Phúc có quen biết với người trẻ tuổi nào, chứ đừng nói là còn có người có thể nói một cái mà khiến Ngô Quảng Phúc xuống dưới gặp ngay.
Với gia cảnh, giá trị con người Ngô Quảng Phúc, thì người đứng đầu Lư Thành đến cũng chỉ có tiếp đãi khách sáo, làm gì có ai có tư cách khiến anh ta hạ mình đi gặp chứ?
Mặc dù cô ta cười tủm tỉm, nhưng trong lời nói đã có ý uy hiếp, cứ tưởng Diệp Thiên sẽ biết điều rời đi, nhưng Diệp Thiên lại không hề dịch bước chân.
Cậu hơi ngước mắt, giọng điệu trầm hơn mấy phần.
“Tôi bảo các người gọi điện thông báo, đây chắc là trách nhiệm của quầy lễ tân các người nhỉ?”.
“Cô lễ tân này đã định gọi điện hỏi rồi, cô ấy không làm sai, cậu vừa đến đã ngang ngược trách móc, còn nói cô ấy không hợp với vị trí này, thế là logic gì?”.
“Cô chẳng báo tiếng nào đã chắc chắn tôi đến gây rối, còn muốn kêu bảo vệ đuổi tôi đi, cấp giám đốc của tập đoàn Thiên Phong làm việc thế này sao?”.
Cậu hỏi với giọng điệu chất vấn, khiến bọn Lạc Kỳ đần ra.
Sau đó Lạc Kỳ hiểu ra, biểu cảm trên mặt cũng dần đỡ hơn.
“Em trai này, cậu tưởng chị đây đang đùa với cậu sao? Nhân viên tập đoàn Thiên Phong bọn tôi, không đến lượt một người vắt mũi chưa sạch như cậu cậu đánh giá đâu”.
Sắc mặt Diệp Thiên hơi thay đổi.
“Vậy à?”, cậu hờ hững nói: “Tôi không chỉ có thể đánh giá chị mà còn có thể đuổi chị, chị có tin không?”.
“Đuổi tôi? Chỉ dựa vào cậu?”.
Lạc Kỳ cảm thấy mình nghe thấy truyện cười hài hước nhất từ trước tới giờ, cô ta là được cưng chiều trên giường của Ngô Quảng Phúc, cả tập đoàn Thiên Phong đều nằm trong sự kiểm soát của Ngô Quảng Phúc, Ngô Quảng Phúc không lên tiếng, dù là các sếp có chức vụ cao hơn cô ta của Thiên Phong cũng không dám đuổi cô ta.
Một thằng nhóc không biết lai lịch thế nào như Diệp Thiên, lấy đâu ra tư cách đó?
“Cậu nhóc, chỗ này không phải chỗ cậu mơ giữa ban ngày đâu, muốn đuổi tôi đợi thêm mấy chục năm nữa đi”.
Cô ta đã đánh mất hết kiên nhẫn nói chuyện với Diệp Thiên, trực tiếp dặn dò một lễ tân khác: “Gọi bảo vệ đến, đuổi cậu ta đi”.
Cô ta nói xong thì vào luôn thang máy đi lên tầng cao nhất của tập đoàn, một lễ tân khác do dự một lúc vẫn báo với bảo vệ, Tiểu Từ, lễ tân trước đó trao đổi với Diệp Thiên lại mặt mày khó xử, không biết phải làm sao.
Bốn bảo vệ vạm vỡ đến rất nhanh, bọn họ cầm dùi cui điện trong tay, bao vây Diệp Thiên.
“Nhóc con, cậu tự ra ngoài hay muốn bọn tôi ra tay”.
Diệp Thiên nhìn quét bốn người một cái, rồi khẽ lắc đầu.
“Chỉ với bốn người các anh cũng muốn động vào tôi?”.
Bốn bảo vệ nghe thế thì ai cũng lộ vẻ mặt tức giận, thái độ của Diệp Thiên thế này hiển nhiên là không coi bọn họ ra gì.
“Quẳng cậu ta ra ngoài”.
Một người đàn ông có vẻ là đội trưởng vung tay, ba người khác bỗng ào lên, định khiêng Diệp Thiên đi.
“Rầm”.
Ba tiếng vang trầm đục vang lên, ba người vốn tiến lên trước ngã ngửa hết cả, ôm bụng kêu gào.
“Tôi đã nói, các anh còn chưa đủ tư cách”.
Hai tay Diệp Thiên đút trong túi, kiêu ngạo đứng đó, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Người trong sảnh đều nhìn về phía này, lễ tần ở quầy và đội trưởng đội bảo vệ còn lại đều đần thối mặt, bọn họ đều chưa nhìn rõ Diệp Thiên ra tay kiểu gì.
Tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Phong, chỗ này là văn phòng riêng chỉ có CEO Ngô Quảng Phúc mới có tư cách vào.
Một người trung niên mặt chữ quốc mặc vest đang ngồi trước bàn làm việc, xem xét tài liệu. Hai mắt anh ta sáng ngời có thần, lúc nhìn xung quanh thì có dáng vẻ hung mãnh, phong thái chững chạc, khí chất chỉ có những người ở trên cao lâu mới nuôi dưỡng ra được.
Anh ta chính là Ngô Quảng Phúc, CEO của tập đoàn giá trị thị trường gần chục tỉ này.
Có người gõ cửa phòng làm việc, Ngô Quảng Phúc không cả ngẩng đầu lên đã tùy tiện nói: “Vào”.
Giọng anh ta khá là uy nghiêm, mang theo khí phách đàn ông nồng đậm, khiến Lạc Kỳ vừa vào cả người đã tê dại, nghĩ đến cảm giác muốn chinh phục và ngang ngược trên giường của Ngô Quảng Phúc, mặt cô ta càng nóng hơn.
“Giám đốc Ngô”, Lạc Kỳ như một con rắn nước linh hoạt, liên tục cọ vào người Ngô Quảng Phúc, giọng nói ngọt ngào quyến rũ.
“Giờ là thời gian làm việc, cô không làm việc mà lên đây làm gì?”.
Mặt mày Ngô Quảng Phúc nghiêm túc, nhưng cơ thể lại đã có phản ứng.
“Tôi đã dặn dò hết việc hôm nay rồi, tôi nhớ giám đốc Ngô mà”.
Lạc Kỳ nhân lúc Ngô Quảng Phúc ngồi dịch ra sau, thuận thế trượt vào lồng ngực anh ta, dáng vẻ anh cứ làm gì em cũng được.
“Cái đồ hồ ly tinh này”, Ngô Quảng Phúc không kiềm được mắng một câu, nếu không phải giờ còn đang dở mấy việc thì anh ta đã bế Lạc Kỳ vào phòng nghỉ để thích gì làm nấy rồi.
“Giám đốc Ngô, xem ra sau này chúng ta phải tăng cường công tác an ninh của tập đoàn, để đỡ phải có người vớ vẩn gì cũng dám vào gây sự”.
Lạc Kỳ nói với vẻ nịnh bợ, ton hót.
“Ồ? Sao thế?”, Ngô Quảng Phúc tùy tiện nói.
“Vừa nãy tôi xuống dưới, ở quầy lễ tân có một thằng nhóc trông như học sinh cấp ba nói muốn gặp anh, còn muốn bảo lễ tân gọi điện cho anh, bảo anh xuống gặp cậu ta. Tôi bảo cậu ta đi, cậu ta còn phê bình tố chất nhân viên chúng ta không được, lộng ngôn muốn đuổi tôi đó. Thanh niên bây giờ đúng là không biết trời cao đất dày là gì”.
Nghĩ đến gương mặt bình tĩnh thong dong của Diệp Thiên, Lạc Kỳ lại thấy thật buồn cười, nếu không phải cô ta vội lên gặp Ngô Quảng Phúc, thì chắc chắn sẽ ở dưới chơi khô máu với Diệp Thiên, ngắm nghĩa cho kỹ dáng vẻ Diệp Thiên mặt xám mày tro bị quẳng ra khỏi tòa nhà tập đoàn.
“Thanh niên, bảo tôi xuống gặp cậu ấy?”.
Ngô Quảng Phúc lại không hề lộ vẻ khinh thường như Lạc Kỳ nghĩ, mà còn tập trung ánh nhìn.
“Cậu ấy có nói mình tên gì không?”.
Ngô Quảng Phúc đột nhiên ngồi dậy, quẳng Lạc Kỳ qua một bên, cao giọng hỏi, giọng điệu vô cùng sốt ruột.
“Giám đốc Ngô, anh làm sao thế?”.
Mặc dù Lạc Kỳ khó hiểu, nhưng vẫn nói thật: “Cậu ta nói cậu ta tên là Diệp Thiên, còn nói chỉ cần báo tên cậu ta cho anh nghe thì anh đương nhiên sẽ xuống gặp cậu ta, buồn cười thật đó, tôi đã dặn lễ tân gọi bảo vệ vào đuổi cậu ta đi rồi”.
Lạc Kỳ nói xong còn lộ nụ cười rất khinh thường, nhưng ngay sau đó, cô ta lại cảm thấy má trái đau đớn.
“Giám đốc Ngô, sao anh đánh tôi?”.
Cô ta ôm bên mặt hơi sưng lên, mặt mày tủi thân, không hề biết đang yên đang lành Ngô Quảng Phúc sao tự nhiên lại động thủ, cho cô ta một cái tát đau điếng.
“Khốn kiếp, cô biết cậu ấy là ai không? Không ngờ cô lại dám gọi bảo vệ đuổi cậu ấy đi”.
Mặt Ngô Quảng Phúc dữ tợn chưa từng có.
“Mau đứng dậy cho tôi, cùng xuống dưới, tốt nhất cô nên cầu nguyện cậu ấy không làm sao, nếu không tôi không chỉ đánh cô, mà tôi còn giết cô đấy”.
Lạc Kỳ sợ hãi vô cùng, Ngô Quảng Phúc là một doanh nhân, nhưng đồng thời cũng là trùm thế giới ngầm của Lư Thành, năm xưa anh ta gây dựng sự nghiệp nhờ cái này, đứng vững ở Lư Thành, càng làm càng lớn, đi đến vị trí ngày hôm nay.
Mặc dù giờ anh ta đã từ chuyển từ xã hội đen sang làm ăn nghiêm chỉnh, kinh doanh chính đáng, nhưng địa vị trong giới xã hội đen lại chưa từng lung lay, thậm chí danh tiếng ngày càng lớn mạnh, nhiều nhân vật cấp bậc đại ca học theo anh ta.
Nếu Ngô Quảng Phúc thực sự muốn giết cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
Ngoài hoảng sợ, Lạc Kỳ còn ngạc nhiên, cô ta không thể tưởng tượng được Diệp Thiên rốt cuộc là ai, lại có thể khiến người cấp bậc như Ngô Quảng Phúc đối xử trịnh trọng như vậy, thậm chí còn hạ mình xuống tầng gặp mặt.
Đại sảnh tập đoàn Thiên Phong, lúc này đã có mười mấy bảo vệ ngã ra đất, còn có mấy chục người vây quanh Diệp Thiên, nhưng không ai dám tiến lên, hiển nhiên là đều còn sợ hãi.
Diệp Thiên nhét hai tay vào túi, chỉ dùng hai chân mà những bảo vệ được huấn luyện chuyên nghiệp như họ thế mà không thể lại gần, còn bị đánh gục mười mấy người.
“Cùng xông lên, tôi không tin cậu ta đánh giỏi vậy thật”.
Đội trưởng đội bảo vệ tức tối ra mặt, mặt mũi anh ta sắp bị Diệp Thiên làm cho mất sạch rồi.
Các bảo vệ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, lúc họ chuẩn bị cùng xông lên thì chỗ thang máy đột nhiên vang lên tiếng quát tháo.
“Khốn kiếp, dừng lại hết cho tôi”.
Mọi người ngoảnh lại, nhìn thấy người nói, tất cả đều lộ biểu cảm nơm nớp lo sợ, chỗ cửa thang máy, Ngô Quảng Phúc, CEO của Thiên Phong nhanh chân, sải bước đi tới, phía sau còn có Lạc Kỳ đang sưng má.
“Giám đốc Ngô”.
Đội trưởng đội bảo vệ khom người chào hỏi, đang định nói rõ tình hình thì Ngô Quảng Phúc lại chẳng thèm nhìn anh ta, mà trực tiếp quăng luôn một cái tát.
“Cút ra một chỗ cho tôi”.
Mặt đội trưởng đội bảo vệ nóng rát, nhưng lại không dám hó hé gì, chỉ có thể nghe lời đứng sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác.
Chỉ thấy Ngô Quảng Phúc đi tới trước mặt Diệp Thiên, hơi nghiêng người về phía trước, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người thế mà lại khom lưng 90 độ, chào hỏi trịnh trọng với Diệp Thiên.
“Cậu Thiên, xin lỗi”.
Cả sảnh lặng ngắt.