Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 632

Cô ấy nức nở, khăng khăng không chịu buông tay, mang theo vẻ van nài.

“Đừng bỏ rơi tôi, rõ ràng… rõ ràng vất vả lắm mới gặp được anh, anh bỏ tôi lại thì tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây?”.

Nước mắt cô ấy lại tuôn trào, nhưng vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn lạnh lùng như cũ.

“Cô phải làm sao thì nên hỏi chị cô và bố cô, không phải hỏi tôi!”.

Cánh tay cậu khẽ rung lên, Kỷ Nhược Tuyết không giữ được cậu nữa, chỉ đành đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt cùng nhau biến mất giữa màn đêm.

Trong màn đêm chỉ còn một câu nói vọng lại, khiến Kỷ Nhược Yên và Kỷ Nhược Tuyết đồng thời sững sờ.

“Kỷ Nhược Yên, trông em gái của cô cho tốt. Năm xưa cô đến Lư Thành tìm tôi giải trừ hôn ước, tôi đã đồng ý với các người rồi, làm phiền cô sau này đừng đến phiền tôi nữa”.

“Tiểu Tuyết!”.

Cuối cùng Kỷ Nhược Yên cũng điều hòa được chút nội tức, định kéo Kỷ Nhược Tuyết lại. Nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại tỏ thái độ khác thường, hất tay cô ta ra, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ không cam lòng.

“Chị, chị nói đi, vì sao vậy?”.

“Rõ ràng anh ấy vẫn chưa chết, mấy người lại nói rằng anh ấy đã chết, vì sao lại lừa em?”.

Cô ấy gần như quát lên thật to, xé ruột xé gan. Tròn hai năm, cô ấy đều trải qua trong hồi ức và hối tiếc, đêm ngày nhớ nhung Diệp Thiên, hoài niệm Diệp Thiên, nhưng cuối cùng Diệp Thiên lại chưa chết, tất cả đều chỉ là lời nói dối mà Kỷ Nhược Yên và bố bọn họ bịa đặt ra.

Kỷ Nhược Yên sững người, không biết nên trả lời thế nào. Năm xưa Diệp Thiên đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ, để cảm ơn cậu, bố bọn họ Kỷ Viễn Hồng đã chiều theo ý của Kỷ Nhược Tuyết, tự mình định hôn ước ngoài miệng cho Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết. Mặc dù Diệp Thiên không để trong lòng, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại nhớ mãi chuyện này, mơ mộng đến ngày mắt mình được chữa khỏi sẽ gả cho Diệp Thiên.

Sau khi cô ta biết được chuyện này thì lập tức phản đối. Cuối cùng Kỷ Viễn Hồng cũng bị cô ta thuyết phục, cùng bịa ra một lời nói dối rằng Diệp Thiên đã chết, để Kỷ Nhược Tuyết từ bỏ hi vọng với hôn ước này.

Sở dĩ cô ta làm vậy hoàn toàn là vì cô ta xem thường Diệp Thiên, không xem trọng một thằng nhóc nghèo khổ đi ra từ rừng sâu núi thẳm.

Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Kỷ Nhược Tuyết, cô ta lại không nói được câu nào, không biết phải trả lời ra sao.

“Tiểu Tuyết, chị…”.

Kỷ Nhược Yên muốn giải thích, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại xua tay, giống như người mất hồn.

“Bây giờ đừng ai đến làm phiền em, em chỉ muốn yên tĩnh một mình”.

Cô ấy bước đi loạng choạng, chậm rãi biến mất trong màn đêm, để lại bọn họ trố mắt nhìn nhau.

“Anh cả, chị dâu chị ấy…”.

Lục Chí Minh nhìn về phía Lục Chí Văn. Vẻ mặt Lục Chí Văn rất khó đoán, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng lại chuyển thành nỗi sợ hãi.

Cậu ta vốn tưởng mình có thể giết được Diệp Thiên một cách dễ dàng, khiến Diệp Thiên hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Kỷ Nhược Tuyết. Nào ngờ đối thủ của cậu ta không phải là một thằng nhóc có thể dễ dàng nghiền ép, mà là một con rồng thực sự bay lượn trên chín tầng mây.

Ánh mắt Lục Thiên Thư đờ đẫn, trong lòng rối ren.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK