Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 655

Nhìn người thiếu niên ấy thản nhiên đứng bên đường, trong lòng cô ta có muôn vàn cảm xúc đan xen. Nếu không phải Diệp Thiên lúc nào cũng tỏ ra bình thường, khiêm tốn hàm súc như vậy, thì sao cô ta lại nhìn lầm người, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên?

Nghĩ đến đó, vẻ tiếc hận trong mắt cô ta càng thêm đậm sâu.

Ở bên này, ba người Diệp Thiên vẫn chưa gọi được xe, bỗng một chiếc xe Jeep cao to đi ngang qua.

Lí Vân Phi hạ cửa sổ xe xuống, trên mặt mang theo nụ cười khó đoán.

“Nguyệt Nguyệt, các em đang bắt xe à? Diệp Thiên không có xe sao?”.

Cậu ta nhìn như vô tình hỏi, nhưng thực ra là cố ý, muốn khiến Diệp Thiên khó xử.

Một chiếc Ford ba trăm nghìn tệ theo sau xe Jeep, thanh niên họ Tống lái xe Ford cố ý châm chọc: “Haizz, năm nay theo đuổi con gái đều là kiểu giản dị đơn thuần vậy sao?”.

“Xem sinh viên đại học như chúng ta, những anh chàng theo đuổi hoa khôi của trường hay của khoa, ai mà không có xe sang như mưa, hoa hồng trải đầy đất. Xem ra chúng ta già rồi, không theo kịp tư tưởng của bọn trẻ”.

Cậu ta cố ý nói lớn tiếng để mấy người Tiếu Văn Nguyệt nghe rõ, trên xe còn vang lên tiếng cười nhạo không hề kiêng dè.

Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, liếc mắt nhìn, trong mắt đã có vẻ mất kiên nhẫn.

Sở dĩ cậu không quan tâm đến mấy người này chỉ vì cậu không muốn để ý sự khiêu khích của đám sâu kiến, nhưng không có nghĩa một con kiến có thể diễu võ dương oai trước mặt cậu hết lần này đến lần khác.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt sắc lạnh, vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng. Đám anh Tống thấy vậy lập tức lái xe rời đi, sợ chọc giận cô chủ nhà họ Tiếu.

Lí Vân Phi gác một tay lên cửa sổ xe, mỉm cười nói: “Nguyệt Nguyệt, giờ này cũng không dễ gọi xe, các em lên xe anh đi, chúng ta cùng nhau qua đó”.

Mắt Tiếu Văn Nguyệt lấp lánh, dứt khoát lắc đầu: “Anh Lí, không cần đâu, các anh cứ qua đó trước đi, bọn tôi tự bắt xe qua”.

Thấy thái độ của Tiếu Văn Nguyệt kiên quyết như vậy, Lí Vân Phi gật đầu.

“Được, vậy bọn anh đến cổng sơn trang Hồng Diệp đợi các em, nếu không bắt được xe thì liên hệ anh một tiếng, anh sẽ quay lại đón các em”.

Nói xong, cậu ta liếc nhìn Diệp Thiên, sau đó mới lái xe rời đi.

Vừa rời khỏi tầm mắt của Tiếu Văn Nguyệt, ánh mắt cậu ta tối sầm, hiện rõ vẻ tức giận.

Cậu ta không hiểu, vì sao Tiếu Văn Nguyệt lại chọn một đứa tay sai đến cả xe cũng không có như Diệp Thiên, thà đứng cùng Diệp Thiên ở bên đường hứng gió lạnh đón xe cũng không muốn đi cùng cậu ta.

Tay cậu ta siết chặt vô lăng, đến nỗi nó hơi biến dạng, trong lòng sôi sục không yên.

“Hừ, thằng nhóc họ Diệp kia, tối nay đến sơn trang Hồng Diệp, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự chênh lệnh thân phận địa vị!”.

Tất cả mọi người đều đã xuất phát đến sơn trang Hồng Diệp, chỉ có ba người Diệp Thiên vẫn đứng bên đường đón xe. Tiếu Văn Nguyệt quay sang Diệp Thiên, vô cùng áy náy nói: “Diệp Thiên, xin lỗi”.

“Tôi mời anh tham gia buổi họp mặt này với tôi là hi vọng anh Lí có thể biết tình hình hiện tại của tôi, đừng ảo tưởng nữa. Tôi sợ anh ta sẽ nhân buổi họp mặt này nói mấy lời làm tôi khó xử”.

“Nhưng không ngờ, mấy người này lại…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK