Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 688

Dứt lời, Diệp Thiên mở cửa rời đi.

Tiêu Trường Hà nhìn đăm đăm, sau khi Diệp Thiên đi một lúc lâu, ông ta mới thở dài lắc đầu.

“Là một hạt giống tốt, chỉ tiếc là quá ngông cuồng, năng lực không đủ, trông có vẻ không chịu nổi chút thất bại, khó mà thành nhân vật lớn”.

Trong mắt ông ta, Diệp Thiên không hề có thành tựu gì đáng nói, còn thua kém những thanh niên tài giỏi ở tỉnh Vân như Lạc Tư Đồ, Tô Mộ Nhu, Hứa Thuần Canh rất nhiều, nhưng vẫn mạnh miệng nói rằng không xem trọng bọn họ, đúng là huênh hoang.

“Thật là đáng tiếc!”.

Hộ vệ ở bên cạnh gật đầu nói: “Ông đã cho cậu ta một cơ hội tốt, nhưng cậu ta lại không biết trân trọng. Có lẽ qua mười năm, hai mươi năm nữa, cậu ta nhớ lại chuyện này sẽ hối hận không kịp”.

Tiêu Trường Hà xua tay, không muốn nhắc tới chuyện Diệp Thiên nữa. Ông ta đã gặp qua biết bao nhiêu người trẻ tuổi coi thường mọi thứ, tự cao tự đại như vậy, nhưng cuối cùng không ai không ngã đến vỡ đầu chảy máu, cúi đầu trước hiện thực tàn khốc.

Ông ta cho rằng Diệp Thiên cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Nhưng lúc Diệp Thiên rời đi, giọng điệu ngông cuồng bá đạo của cậu vẫn khiến ông ta nghi hoặc. Ông ta không hiểu, Diệp Thiên lấy đâu ra lòng tin và khí phách đó.

Ông ta im lặng một lúc lâu, bỗng ngẩng đầu nhìn hộ vệ.

“Tiểu Lí, cậu đi điều tra tư liệu của Diệp Thiên đi, càng nhanh càng tốt!”.

Hộ vệ đáp lại một tiếng, tuy không hiểu nhưng vẫn tuân lệnh rời đi.

Ra khỏi thư phòng, Diệp Thiên nhớ tới Cố Giai Lệ đã đến sân sau gặp bà ngoại, thế là tự đi dạo một mình quanh biệt thự nhà họ Tiêu.

Mặc dù biệt thự nhà họ Tiêu không bằng những công viên quy mô lớn, nhưng vì được thiết kế sân vườn riêng biệt, giống như khu vườn phương Tây nên cũng có phong cách khác.

Cậu dạo qua nửa vòng, phía trước đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh.

Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh cũng nhìn thấy Diệp Thiên. Tô Mộ Nhu mỉm cười với cậu, Đàm Nguyệt Ảnh thì không bày tỏ điều gì, vẫn lạnh lùng như trước.

Diệp Thiên gật đầu với hai người, chuẩn bị đi lướt qua bọn họ, Tô Mộ Nhu lại chủ động gọi cậu lại.

“Diệp Thiên, ông nội đã tìm cậu nói chuyện rồi phải không?”.

Diệp Thiên thản nhiên xoay người lại, gật đầu.

Mắt Tô Mộ Nhu lóe sáng, hơi áy náy nói: “Diệp Thiên, ông nội tôi xuất thân quân nhân, xưa nay không nói chuyện lòng vòng. Nếu ông ấy nói lời nào quá nặng nề, tôi hi vọng cậu đừng để bụng”.

Nói đến đây, cô ta đổi giọng, mang khí chất của nữ hoàng thương nghiệp tỉnh Vân.

“Ông nội tôi nói chuyện thẳng thắn, nhưng đều là lời tận đáy lòng, chỉ suy nghĩ cho cậu. Tôi hi vọng cậu có thể tự cân nhắc, lựa chọn cẩn thận”.

“Giai Lệ không phải họ Tiêu, giống như tôi, tính ra chỉ là cháu ngoại của nhà họ Tiêu. Nhưng ông nội yêu thương mẹ của Giai Lệ, cũng xem Giai Lệ như cháu trong nhà, vì vậy ông tuyệt đối sẽ không để Giai Lệ bước lên vết xe đổ của cô tôi”.

“Tôi hi vọng sau khi tiệc mừng thọ lần này kết thúc, cậu có thể giữ khoảng cách với Giai Lệ”.

Diệp Thiên âm thầm lắc đầu, nhà họ Tiêu này đúng là nói năng y hệt nhau.

“Chị đang cảnh cáo tôi sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK