Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Tôi không đi

Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt vốn dĩ tràn đầy vẻ cảm kích và hổ thẹn với Diệp Thiên nhưng một câu nói của Diệp Thiên lại như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cô ta.

“Vậy sao? Vậy xem ra chúng tôi đã nghĩ hơi nhiều rồi!”.

Mặt cô ta biến sắc, giọng nói cũng lạnh lùng hơn nhiều, nỗi hổ thẹn trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.

Cô ta đi đến cửa quán ăn, chợt quay đầu lại nhìn, Diệp Thiên chỉ đang cúi mặt nhìn thực đơn, không thèm nhìn tới lấy một cái, khiến cô ta càng thêm hậm hực.

Cô ta nhớ lại cảnh tượng lúc Diệp Thiên vừa mới đến nhà cô ta, lại nhớ đến số tiền 100 nghìn tệ mà Diệp Thiên trả, rồi lại nhìn thấy cảnh Diệp Thiên ăn cơm trong quán ăn bình dân, cô ta đột nhiên hiểu ra.

“Một trăm nghìn tệ kia của anh ta chắc là tiền vất vả tiết kiệm mấy năm nay, chỗ tiền đó anh ta đã trả hết, giờ chẳng qua cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, không có chút gia thế nào.

Cô ta lắc đầu nhẹ, sự cứng cỏi trong con người Diệp Thiên thực sự khiến cô ta khâm phục, nhưng bỏ qua điều này thì Diệp Thiên dù sao cũng chỉ là một học sinh cấp ba ngoài võ thuật lợi hại ra thì chẳng có mặt nào nổi bật hết cả.

Giỏi võ, điều này quả thực coi như một loại bản lĩnh, bây giờ có lẽ đủ để những học sinh đồng trang lứa ngưỡng mộ, thán phục, nhưng một khi ra ngoài xã hội thì giỏi võ có tác dụng gì chứ?

Cùng lắm cũng là làm vệ sĩ cho người ta, vẫn là nô lệ cho đồng tiền và quyền lực thôi!

Vốn dĩ những điều này cô ta cũng có thể chấp nhận được, nếu làm một người bạn bình thường của Diệp Thiên, cô ta cũng vô cùng vui vẻ, nhưng thái độ dửng dưng coi thường cô ta của Diệp Thiên lại khiến cô ta phản cảm.

Rõ ràng không có mấy bản lĩnh, lại luôn tỏ vẻ mình là thiên hạ đệ nhất, không coi ai ra gì, cô ta khinh thường nhất là loại người như vậy.

“Diệp Thiên, anh đúng là rất giỏi võ, hôm nay còn một mình đánh bại cả đội Karate nhưng những điều này đều chẳng qua chỉ là huyền ảo như trăng trong nước mà thôi!”.

“Chờ khi nào anh tiếp cận được những người ở tầng lớp thượng lưu thực sự, anh sẽ hiểu ra, tất cả những kiêu ngạo và những thứ anh làm được bây giờ chẳng đáng một xu trong mắt bọn họ!”.

Cô ta thầm lắc đầu, cũng không nhìn Diệp Thiên nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Diệp Thiên căn bản không hề để bụng việc Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đến đây, tính ra đối với cậu mà nói, Tiếu Văn Nguyệt chỉ là một người lạ, nếu không có mối quan hệ với Hà Tuệ Mẫn thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ nói chuyện với cô ta một câu nào, còn Lí Tinh Tinh, còn không bằng cả người lạ nữa.

“Anh Diệp Thiên, em mua xong rồi!”.

Hai người kia vừa đi được một lúc thì Cố Giai Lệ đi vào trong quán ăn, ngồi xuống đối diện Diệp Thiên.

Những học sinh trường Tam Trung ngồi bên cạnh đều tỏ vẻ bực bội, thầm chửi không biết Diệp Thiên ăn phải gì mà may mắn thế không biết.

Trước đó là Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đến mời đi ăn, giờ lại có cả Cố Giai Lệ ngồi bên cạnh, đúng là cuộc sống như tiên mà bọn họ hằng mơ ước.

“Ừ, anh cũng gọi đồ ăn rồi, nếu anh nhớ không nhầm thì chắc đều là những món em thích ăn đấy!”.

Diệp Thiên mỉm cười nói, nhìn Cố Giai Lệ cậu nhớ đến mẹ Cố Giai Lệ là Tiêu Hà, một người phụ nữ vừa dịu dàng vừa quật cường.

Trong lòng Diệp Thiên, Tiêu Hà chính là người mẹ ruột của cậu, mấy năm cậu rời đi cũng luôn nhớ về bà ấy, nhưng không lâu trước đây, cậu trở lại nơi ở ngày xưa mới biết Tiêu Hà đã mất.

Theo như cậu biết, Cố Giai Lệ là người thân duy nhất của Tiêu Hà, cậu thề rằng nhất định sẽ chăm sóc cho Cố Giai Lệ thật chu toàn.

Còn lí do cậu chọn quán ăn này là vì quan tâm đến cảm xúc của Cố Giai Lệ, trước khi đến trường sáng nay, Ngô Quảng Phú đã đưa toàn bộ tài liệu về Cố Giai Lệ cho cậu.

Bây giờ Cố Giai Lệ đang ở một mình tại căn chung cư bình dân thuê cách trường Nhất Trung Xương Nam khoảng một kilômet, ngoài việc đến trường hàng ngày, cô còn làm thêm tại quán bar Dạ Yến ở trung tâm thành phố để có tiền ăn ở, hàng năm, vì kết quả học tập tốt nên cô đều nhận được học bổng, mọi thứ đều dựa vào hai bàn tay cô, tự lực cánh sinh.

Cậu bây giờ tuy có được Tập đoàn Thiên Phong có gia sản hàng chục tỷ, nhưng nếu cậu đột nhiên đưa ra yêu cầu đổi nhà và chu cấp tiền sinh hoạt cho Cố Giai Lệ, Cố Giai Lệ chắc chắn sẽ không chấp nhận.

Lòng tự tôn của Cố Giai Lệ rất cao, việc gì cũng muốn tự làm, tự kiếm tiền, nếu không cô cũng sẽ không luôn phải giữ khoảng cách với Âu Hạo Thần như vậy, và sớm đã đồng ý sự theo đuổi của Âu Hạo Thần rồi.

Bây giờ Diệp Thiên không hề muốn thay đổi cuộc sống của cô, chỉ muốn ở bên cạnh cô theo cách mà cô muốn sống, Cố Giai Lệ như vậy mới là Cố Giai Lệ chân thực nhất.

Lúc ăn cơm, Cố Giai Lệ vô cùng vui vẻ, cô và Diệp Thiên nói về những chuyện xảy ra mấy năm nay, cũng kể về tình hình của cô nữa.

Diệp Thiên tuy đã biết từ trước, nhưng vẫn giả vờ như không biết, chăm chú lắng nghe.

Khi Cố Giai Lệ hỏi về cuộc sống của cậu mấy năm nay, cậu chỉ kể ra vài chuyện chẳng mấy quan trọng để lấp liếm cho qua.

“Phải rồi, anh đến đây tìm em cũng vì đến hơi gấp, thủ tục nhập học cũng đều là tạm thời, còn chưa tìm được chỗ ở, em ở đâu thế, gần đó có căn nhà nào tốt chút không?”.

Trong lòng Diệp Thiên nảy ra ý định gì đó nên cố tình hỏi.

Thực ra cậu đã ở trong căn biệt thự số một của “Thiên Đường Vạn Giang” do Ngô Quảng Phú sắp xếp cho cậu, nhưng vì có thể ở bên cạnh Cố Giai Lệ, cậu cố tình nói cậu không có chỗ ở, chính là đợi Cố Giai Lệ lên tiếng.

Căn chung cư mà Cố Giai Lệ thuê có 1 phòng khách và 2 phòng ngủ, vừa hay cậu cũng có thể chuyển đến đó.

Quả nhiên Cố Giai Lệ vội vàng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, anh Diệp Thiên, căn chung cư mà em đang thuê có 1 phòng khách và hai phòng ngủ, chỉ có mình em ở, em nói với chủ nhà một tiếng rồi anh chuyển đến ở nhé?”.

Cô nhìn Diệp Thiên với vẻ mong chờ, dù sao trước đây bọn họ cũng từng ở cùng nhau hơn nửa năm cô rất nhớ những khoảnh khắc được ở bên cạnh Diệp Thiên nói đủ thứ chuyện trên đời.

“Vậy à? Thế thì đương nhiên là anh đồng ý rồi, như vậy chúng ta vừa được ở cùng nhau, lại còn đỡ nhau tiền thuê nhà nữa!”.

Diệp Thiên gật đầu một cách dứt khoát, cậu vốn có ý định này ngay từ đầu, nên đồng ý luôn.

Cố Giai Lệ vui mừng hớn hở gọi điện thoại hỏi chủ nhà, sau khi nhận được câu trả lời của chủ nhà thì chuyện này cũng coi như đã xong xuôi.

Diệp Thiên nhìn bộ dạng háo hức của Cố Giai Lệ, cậu thầm đặt lời thề.

“Cô Tiêu, cô yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc Giai Lệ thật tốt!”.

Buổi chiều, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ cùng đến lớp 12A4, Âu Hạo Thần nhìn thấy hai người đi cùng nhau, mặt sầm lại.

Vốn dĩ cậu ta chưa từng coi trọng Diệp Thiên, nhưng trưa nay Diệp Thiên đã làm tất cả mọi người phải kinh ngạc, sau khi cậu ta bị đánh bại, một mình Diệp Thiên đã quét sạch đội Karate, nổi trội giữa đám đông, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng mất tự tin.

Giờ đây nhìn thấy Diệp Thiên cùng sánh vai với người con gái mà cậu ta yêu, cậu ta càng cảm thấy tức tối, sắc mặt đã hoàn toàn đen lại.

“Diệp Thiên, về võ công thì tôi đã thua cậu, nhưng các khía cạnh khác tôi sẽ đánh bại cậu hoàn toàn!”.

“Một kẻ nhà quê như cậu không thể xứng với một người con gái như Giai Lệ được!”.

Cậu ta hậm hực nghĩ thầm, Diệp Thiên thì không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

“Woa, Diệp Thiên, hôm nay cậu đúng là quá chất luôn!”.

Vừa ngồi vào chỗ, Bành Lượng liền sán đến bên cạnh, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái, hôm nay một mình Diệp Thiên đánh gục cả đội Karate, thực sự đã khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc.

“Có thời gian cậu phải dạy tôi vài chiêu đó, sau này đến quán bar tán gái mà có đánh nhau thì cũng đỡ bị thiệt!”.

Diệp Thiên thấy vậy phì cười nghĩ, cái tên này luyện võ thì ra để phòng khi sau này đi uống rượu tán gái mà xảy ra ghen tuông thì có cái mà dùng.

Đúng lúc này, có một cô gái bước vào cửa lớp, cô gái này Diệp Thiên cũng coi như từng gặp mặt, chính là Đỗ Giai Giai, người đã từng chế giễu cậu tại trung tâm huấn luyện Tán Thủ.

Đỗ Giai Giai cũng là học sinh lớp 12A4, còn là lớp trưởng nữa, ở trong lớp khá ra oai, ngoài Cố Giai Lệ và Âu Hạo Thần là cô ta không dám gây sự ra, những người khác đều bị cô ta sai việc, luôn coi mình là trung tâm.

Vừa vào đến lớp, cô ta liền lập tức nói to: “Tổ tuyên truyền của trường mới mua một lô thiết bị, cần vài bạn đến bê đồ giúp, nên tôi đang tìm vài bạn cùng tôi ra đó!”.

Đỗ Giai Giai có ngoại hình khá, ngoài mấy hoa khôi trong trường như Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt là cô ta không bằng ra, còn thì cô ta cũng thuộc dạng hot girl, vừa nghe thấy người đẹp cần giúp đỡ, mấy bạn nam trong lớp đều chủ động đứng lên.

“Ừ, còn hai người nữa, Lí Bân đi, còn một người nữa, ừm”.

Đã có năm bạn nam đồng ý đi, còn thiếu một người, Đỗ Giai Giai đang nghĩ xem nên gọi ai, đột nhiên ánh mắt cô ta liếc một cái xuống tận bàn cuối nơi Diệp Thiên đang ngồi.

Ánh mắt cô ta hơi trầm xuống, nghĩ đến lúc trưa cô ta đã chế giễu Diệp Thiên, cuối cùng còn bị Diệp Thiên dùng sự thật chứng minh khiến cô ta mất mặt, trong lòng cô ta thấy khó chịu.

Cô ta đột nhiên cắn môi cười một cái, sau đó sắc mặt khôi phục trạng thái bình thường, rồi gọi Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, người cuối cùng là cậu đấy, cậu giỏi võ như vậy, sức lực chắc chắn không yếu nhỉ, đi thôi, chúng ta qua đó bê đồ!”.

Không ít người đều quay đầu nhìn Diệp Thiên, vụ một mình Diệp Thiên đánh gục cả đội Karate trong cuộc cọ sát với câu lạc bộ Tán Thủ hôm nay đã được lan truyền khắp trường, bọn họ đều vô cùng tò mò về cậu bạn đến từ nông thôn này.

Một tay Diệp Thiên chống cằm, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nghe thấy tiếng Đỗ Giai Giai gọi, cậu mới quay đầu lại.

“Bê đồ?”.

Mặt cậu lạnh lại, ngước mắt lên nhìn.

“Tôi không phải là người của tổ tuyên truyền, liên quan gì đến tôi?”.

“Tôi không đi!”.

Cậu vừa nói dứt, bầu không khí trong lớp đột nhiên lạnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK