Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 830

“Mẹ dẫn con đến đây dâng hương bái Phật không phải là mê tín phong kiến, mà chỉ là mong cầu một đời bình an”.

“Thăng nhóc này, sau này có đi lạc thì hãy nhớ đến chùa Cửu Long tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ ở đây đợi con!”.

Lời nói từ hơn mười năm trước quanh quẩn bên tai Diệp Thiên, ánh mắt cậu nhìn xa xăm, cảm xúc không ngừng trào dâng.

Cậu cũng không biết vì sao mình lại đến chùa Cửu Long, nhưng cậu vẫn sải bước chân, tiến lên đỉnh Tây Sơn.

s02 Vừa lên đến đỉnh núi, Diệp Thiên nhíu mày.

Cậu cảm giác được trên đỉnh núi có hai luồng khí tức quen thuộc, là Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh!

“Sao họ lại ở đây?”.

Diệp Thiên lướt người biến mất trong bóng tối, ở chùa có nhiều tăng lữ như vậy nhưng không ai phát hiện ra tung tích của cậu.

Diệp Thiên bay lên, đáp xuống nóc một phòng thiền, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đang ở trong phòng.

Cách một lớp sa mỏng, Diệp Thiên vần nhìn thấy rõ ràng, lúc này Diệp Tỉnh và Hoa Lộng Ảnh đang ngồi trên bồ đoàn.

Đối diện họ là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tóc dài buộc cao, mặc áo nhà chùa, tay lần tràng hạt, gương mặt tiều tụy, dường như đã trải qua mưa gió gian khổ. ˆ Diệp Thiên đứng ở trên cao, ánh mắt run rẩy không ngừng, cảm xúc cuộn trào.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc áo nhà chùa đó không phải là mẹ ruột của cậu, Thi Tú Vân hay sao?

Ánh mát Diệp Thiên xao động, cảm tưởng như có sóng dậy trong lòng.

Trong nhà họ Diệp, ngoài Diệp Tinh khiến cậu cảm thấy cảm kích ra thì chỉ còn lại một người phụ nữ giản dị.

Đó là mẹ của cậu – Thi Tú Vân.

Hơn mười năm trước, lúc cậu vẫn còn là một đứa trẻ mới được vài tuổi thì Thi Tú Vân đã đưa cậu lên Tây Sơn, thắp nhang khấn Phật, hầu như cuối tuần nào cũng vậy, không hề bị gián đoạn.

Thi Tú Vân nói với cậu, cầu Phật không phải là mê tín mà là đại diện cho một loại tín ngưỡng, đại diện cho một sự gửi gắm về mặt tinh thần.

Nhớ có một lần, Diệp Thiên đi lạc ở chùa Cửu Long. Thi Tú Vân mãi lâu sau mới tìm thấy cậu.

Lần đó, Diệp Thiên không hề khóc mà ngược lại, Thi Tú Vân thì ôm cậu khóc như mưa.

‘Từ sau lần đó, Thi Tú Vân nói với cậu, bất kể sau này Diệp Thiên đi đâu, bất kể Diệp Thiên ở đâu, nếu như không tìm thấy bà thì tới chùa Cửu Long, bà nhất định sẽ ở đó đợi cậu.

Năm đó Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch của Diệp Thiên thì Thi Tú Vân đã gào khóc thảm thiết.

Bà muốn bảo vệ Diệp Thiên nhưng đã bị Diệp Sơn lạnh lùng kéo ra. Cuối cùng bà chỉ biết trân trân nhìn Diệp Thiên bị phế võ mạch và đuổi ra khỏi nhà họ Diệp.

Đã chín năm trôi qua, Diệp Thiên cũng không hề quên ánh mắt tuyệt vọng của Thi Tú Vân khi đó.

Đêm nay, Diệp Thiên tới chùa Cửu Long cũng là vì trong lòng có tâm sự, cậu nghĩ về chuyện năm xưa. Nhưng cậu cũng không ngờ, Thi Tú Vân cũng ở đây, hơn nữa còn mặc áo tăng ni, tay niệm hạt Phật, nhìn giống hoàn toàn một tăng ni khiến cậu không biết phải làm sao.

Diệp Tỉnh và Hoa Lộng Ảnh ngồi thiền trước mặt Thi Tú Vân. Trên tay cậu ta là một hộp cơm, điều động nội lực giữa bàn tay để khiến hộp cơm luôn giữ được độ ấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK