Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 815

Hắn chỉ tay về phía cô gái tóc dài.

“Dẫn cô ta đi cho tôi!”.

“Dẫn cô ta đi cho tôi”.

Giọng chàng thanh niên nghiêm nghị cứ như đang ra lệnh.

Người đàn ông mặc đồ đen ở hàng đầu ngay lập tức tiến lên, định vươn tay kéo cô gái.

Tề Văn Long nhanh tay lẹ mắt bước ra chắn trước mặt cô gái.

“Các người định làm gì?”.

Cậu ta hơi cau mày, là người trong giới thượng lưu, ở Trung Hải cậu cũng từng nhiều lần thấy việc bắt nạt người khác, là một người đứng đắn đương nhiên cậu ta cực kỳ ghét việc như vậy.

“Nhóc con, cút sang một bên, đừng có lo chuyện bao đồng”.

Thanh niên mặc đồ Âu lạnh lùng liếc qua, không hề coi Tề Văn Long ra gì, còn về những người khác ở trong phòng, Diệp Thiên mặc giản dị, Lí Phong hiền lành chất phác, Vương Triều Hải có phong thái thư sinh, cậu ta càng không coi ra gì.

“Ở Phượng Hoàng Lâu này, vậy mà anh dám cưỡng ép?”.

Tề Văn Long không tránh ra, mà kéo cô gái ra sau lưng.

“Lâm Ngữ Băng, cậu yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để họ động vào cậu đâu”.

Cô gái gật đầu có vẻ hiểu mà như không hiểu, nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn sợ hãi, không dám ngẩng đầu nhìn về phía nhóm thanh niên.

“Lời tôi nói hình như cậu coi là trò đùa?”.

Đôi mắt thanh niên lạnh lẽo, ngay lập tức vẫy tay.

“Quẳng thằng nhóc này sang một bên, dẫn cô ta đi”.

Hai vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên trước ngay tức thì, thấy thế, Lí Phong chất phác đột nhiên đứng dậy, đứng cùng một chỗ với Tề Văn Long, chiều cao 1m90, ngay lập tức khiến hai người phía trước khựng lại.

Vương Triều Hải dùng tay đỡ kính mắt, cũng đứng dậy, không hề có vẻ sợ hãi, nghiêm chỉnh đứng cùng một hàng với Tề Văn Long.

Chỉ có Diệp Thiên vẫn tựa vào ghế, dường như việc trước mặt chẳng có quan hệ gì với cậu, không hề động đậy.

Người hai bên giằng co, đúng lúc này, phía sau đột nhiên lại vang lên giọng của chị Hồng.

“Ôi, cậu Văn, nhiều người thế này là định làm gì thế?”.

Giọng chị Hồng nhão nhoẹt, có mấy phục vụ đưa đồ ăn theo sau, đi vào phòng.

“Chị Hồng?”.

Thanh niên được gọi là cậu Văn rõ ràng là hơi sửng sốt, trong mắt vụt qua vẻ kiêng dè.

Ánh mắt cậu ta xoay chuyển, đột nhiên cười nói: “Chị Hồng, tôi đến phòng này tìm người, không có việc gì to tát hết”.

Chị Hồng bảo phục vụ bày đồ ăn lên bàn, cười giả lả nói: “Cậu Văn, cậu ăn cơm ở tầng ba mà lại chạy xuống tầng hai tìm người, có phải đang đùa với tôi không?”.

Mắt cô ta chợt trở nên sắc bén hơn mấy phần, sẵng giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK