Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 807

Cô lẩm bẩm trong miệng, khóe mắt lộ vẻ buồn bã.

Năm ấy, người đó mới mười tuổi, bị phế hết võ mạch, võ công trên người hoàn toàn biết mất, còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp tự sinh tự diệt, tuy cô ấy luôn tin người đó sẽ không chết, nhưng thời gian dài trôi qua, cô ấy càng cảm thấy hi vọng trở nên mong manh hơn.

Cô ấy khó mà tưởng tượng được một đứa bé mười tuổi, trên người bị thương nặng, không nơi nương tựa, bị ném vào trong rừng sâu, đối mặt với thú dữ, với sấm sét, làm sao có thể sống sót được chứ?

Cô ấy lắc đầu, không để bản thân nghĩ tiếp, nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.

Bên trong phòng hiệu trưởng, Diệp Thiên vừa bước vào liền nhìn thấy một ông lão đeo gọng kính đen đang ngồi bên cạnh bàn làm việc viết lách, múa bút thành văn, mỗi một nét bút đưa xuống đều tràn đầy năng lượng.

Ánh mắt Diệp Thiên lướt qua người ông lão, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng dấy lên vẻ kỳ dị.

Trên người ông lão thế mà lại có một luồng dao động kỳ diệu, ngăn cản cảm nhận của Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên có thể khẳng định, ông lão trước mắt đây tuyệt đối là một vị cao thủ võ thuật giấu tài, tu vi của ông ấy e rằng đã đạt đến siêu phàm phàm phẩm, thậm chí còn hơn!

Nhưng có lẽ vì nguyên nhân công pháp mà ông ấy tu luyện, nên Diệp Thiên không thể cảm nhận được chính xác thực lực của ông ấy, chỉ có thể đoán một cách đại khái.

Khoảnh khắc Diệp Thiên bước vào, ngòi bút trên tay ông lão dừng lại, ông ấy không viết nữa.

Ông ấy liền ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Thiên đứng phía trước cách hai trượng, hai mắt ông ấy co lại.

Diệp Thiên nhìn thấy biểu cảm của ông lão, biết ông ấy đã nhận ra cậu, nên cũng chìm vào suy tư.

Hai người một người đứng một người ngồi, cứ thế nhìn nhau, bầu không khí trong văn phòng trở nên tĩnh lặng.

Một lúc sau, ông lão đột nhiên cười lớn, đứng dậy.

“Ha ha, tôi vốn muốn gặp xem học tử thiên tài làm đề thi của trường chúng tôi một cách hoàn hảo kia trông như thế nào, nhưng nên nghĩ đến từ trước rằng, người có thể có được năng lực học thuật hoàn hảo như vậy, họ Diệp, lại là người trẻ xuất thuân từ tỉnh Xuyên, thì chỉ có Đế Vương Bất Bại uy danh thiên hạ thôi!”.

Ông ấy nói xong, chắp tay quyền chào Diệp Thiên.

Diệp Thiên bình thản, nhẹ nhàng nói: “Không ngờ hiệu trưởng Đại học Thủ Đô lại là một cao thủ cảnh giới siêu phàm giấu tài, Đại học thủ Đô đúng là ngọa hổ tàng long đó!”.

Ánh mắt cậu nheo lại, cười nói: “Chỉ là tôi rất tò mò, sao hiệu trưởng lại biết thân phận của tôi?”.

Mắt kính của ông lão lóe lên tia sáng, giọng nói dõng dạc.

“Đế Vương Diệp uy chấn thiên hạ, một mình trấn áp giới võ thuật Hoa Hạ, đến hai vị cao thủ cấp cảnh giới đều bị giết chết, ai mà không biết chứ?”.

“Muốn biết bộ mặt thật của cậu, đối với người khác mà nói thì không hề dễ, nhưng đối với tôi lại không khó lắm!”.

Ông ấy phất tay, một chiếc ghế dài dịch chuyển ngay về phía sau Diệp Thiên.

“Lão phu là hiệu trưởng Đại học Thủ Đô, Cố Trường Bình!”.

“Đồng thời tôi cũng kiêm vị trí thứ trưởng của Ám Bộ!”.

“Mời Đế Vương Diệp ngồi!”.

Diệp Thiên lúc này mới gật đầu hiểu ra, ngồi dựa vào ghế, thì ra Cố Trường Bình trước mặt đây lại là một thành viên của Ám Bộ.

Không chỉ vậy, nghe ông ấy nói là thứ trưởng Ám Bộ, rõ ràng địa vị trong Ám Bộ cũng không hề tầm thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK