Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 872

Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, chẳng trách cậu cảm thấy cô gái này rất quen, hóa ra là Thu Nhược Hi xếp thứ tư trong bảng hoa khôi của trường Đại học Thủ Đô. Hôm đó khi Tề Văn Long giới thiệu, cậu có xem qua ảnh cô ta ở trên mạng.

Diệp Thiên nhìn bốn người nọ, mỉm cười gật đầu, xem như đã chào hỏi. Dù đối diện với hoa khôi đứng thứ tư của trường Thu Nhược Hi, cậu cũng chỉ mỉm cười thoáng qua.

Bốn người đối diện thấy thái độ của Diệp Thiên như vậy lập tức nhíu mày.

Bọn họ vốn đến sớm hơn Diệp Thiên, cậu là một nam sinh mà lại đến muộn hơn nữ sinh, theo lý mà nói người đến muộn nhất nên bày tỏ chút gì đấy.

Nhưng Diệp Thiên không có phản ứng gì đã đành, lại còn giống như không hứng thú gì với bọn họ, bộ dạng thờ ơ, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, khiến mấy người họ đều cảm thấy không vui.

Nhất là Thu Nhược Hi, gần đây cô ta thân cận với Khương Minh, sắp trở thành cố vấn kế toán của Khương Minh, trở thành một thành viên trong đó, cô ta càng tự cao tự đại, chẳng xem ai ra gì.

Đàn ông bình thường gặp cô ta ai mà không mê đắm, ân cần với cô ta, thế nhưng dường như Diệp Thiên không có hứng nhìn cô ta lấy một cái, lập tức làm dâng lên ngọn lửa trong lòng cô ta.

“Ô hô, anh chàng đẹp trai này có cá tính thật đấy!”.

Ngô Lễ Phương nóng bỏng bắt mắt liếc nhìn cậu, có vẻ chế nhạo.

“Anh chàng đẹp trai, nghe Tề Văn Long nói người mà Hoa Lộng Ảnh nhào vào lòng hôm nay chính là cậu, sao tôi thấy không giống nhỉ?”.

Mặc dù lời nói của cô ta hàm súc, nhưng ẩn ý trong lời nói lại là sao Hoa Lộng Ảnh lại để mắt tới một kẻ như cậu.

Ba người Tề Văn Long đều thay đổi ánh mắt, nhưng ngại đối diện là nữ sinh, lại không tiện tiếp lời, bọn họ đều nhìn về phía Diệp Thiên.

“Bất kể có giống hay không, nhưng đúng là tôi”.

Diệp Thiên không hề nổi giận, chỉ thờ ơ nói.

“Đúng là cậu?”, Ngô Lễ Phương liếc xéo chế giễu: “Tôi còn tưởng Tề Văn Long đang đùa với bọn tôi chứ!”.

Cô ta nâng ly rượu hướng về phía Diệp Thiên.

“Anh chàng đẹp trai, cậu đến muộn, có phải nên tự phạt ba ly không?”.

Hồ Vũ Nhiên và Hoàng Du tỏ vẻ giễu cợt, Thu Nhược Hi thì thờ ơ.

Diệp Thiên vốn không muốn dài dòng với mấy cô gái, nhưng cậu liếc nhìn Tề Văn Long, sau đó vẫn gật đầu.

“Được, tôi đến muộn, nên uống ba ly!”.

Cậu đường đường là Đế Vương Bất Bại, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, ai dám bắt cậu phạt rượu? Nhưng nể tình hôm nay là Tề Văn Long mời, hơn nữa Tề Văn Long rõ ràng có ý với Ngô Lễ Phương, cho nên cậu không so đo, lập tức nâng ly rượu lên.

Cậu uống liền ba ly vào bụng, sắc mặt của mấy cô gái ở đối diện rõ ràng hòa hoãn lại được chút. Thấy sắc mặt Diệp Thiên không hề thay đổi, hờ hững lạnh nhạt, Ngô Lễ Phương ra vẻ chị đại vỗ tay.

“Hay lắm, quả nhiên tửu lượng tốt!”.

Đôi mắt quyến rũ của cô ta nheo lại, hóng hớt nói: “Bọn tôi mạo muội hỏi cậu một câu, cậu và Hoa Lộng Ảnh có quan hệ gì, vì sao cô ấy lại nhào vào lòng cậu?”.

“Phải biết rằng Hoa Lộng Ảnh là hoa khôi đứng nhất trường Đại học Thủ Đô, ngay cả bọn tôi cũng hâm mộ. Cô ấy lại thân thiết với cậu như vậy, bọn tôi thật sự tò mò, cậu là thân thích nhiều năm không gặp của cô ấy sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK