Mục lục
Cao Thủ Tu Chân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 789

Lương Long Đình và các tướng khác cũng hoàn hồn trở lại, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thấy khâm phục Diệp Thiên.

Bọn họ là vũ khí quan trọng nhất của quốc gia, nắm giữ quân đội trong tay, địa vị đương nhiên là tối cao.

Giống như các cao thủ võ thuật, dù là chí tôn võ thuật hay siêu phàm họ đều không sợ. Cho dù bạn có mạnh đến đâu thì cũng vẫn không thể chống đỡ được những vũ khí hiện đại như máy bay đạn pháo.

Nhưng họ phải thừa nhận rằng, nếu không tính những vũ khí hủy diệt hàng loạt này thì những huyền thoại võ thuật như Diệp Thiên mới là cao thủ thực sự của thiên hạ.

Lương Long Đình, người chỉ huy phía Tây Nam vỗ tay tán thưởng. Ông ta tự cảm thấy mình rất giỏi vì có mắt nhìn người, đã chiêu mộ được Diệp Thiên làm tổng giáo quan của Nam Long Nhận!

Trên đài quan sát, Diệp Không Nhàn và Lữ Phong nhìn nhau. Sau khi sửng sốt, cả hai đều lắc đầu cười nhạt.

“Anh Lữ, rốt cuộc thì mắt nhìn người của chúng ta cũng quá nông cạn!”

“Một người như Đế Vương không phải là người mà anh và tôi có thể ước lượng được!”

Diệp Thiên đã nhiều lần tạo nên những huyền thoại, họ khó có thể tưởng tượng được rằng trong thế giới rộng lớn này còn ai có thể áp chế được Diệp Thiên!

Còn Dược Du ở bên cạnh đã sớm cứng đờ tại chỗ, giống y như hòn đá vọng phu. Trong mắt cô chỉ có hình bóng bá đạo tung hoành thiên hạ của Diệp Thiên.

“Người của Đường Môn ở đâu!”

Sau khi Diệp Thiên dùng một kiếm chém chết Đường Mục Sơn thì cậu đột nhiên hét lên một tiếng.

Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy đang cảm thấy bi thương thì bị đánh thức bởi tiếng hét của Diệp Thiên. Đường Thiên Phong nheo mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn chắp tay và cúi đầu trước Diệp Thiên đang ở trên sông.

“Môn chủ đời thứ năm của Đường Môn – Đường Thiên Phong kính chào Đế Vương!”

Diệp Thiên giẫm một chân lên sóng nước thì lập tức xuất hiện trước mặt Đường Thiên Phong, cậu đưa mắt nhìn xuống.

“Tôi kêu Đường Vũ Vy chuyển lời về cho Đường Môn, ông vẫn còn nhớ chứ?”

Cơ thể Đường Thiên Phong run lên, trong lòng dâng lên một nỗi đau khổ không gì sánh được.

Diệp Thiên yêu cầu Đường Vũ Vy chuyển lời về cho Đường Môn, nhưng Đường Mục Sơn rất tự tin, nói rằng cụ ta sẽ đánh bại Diệp Thiên nên ông ta hoàn toàn chẳng thèm để tâm!

Nhưng giờ đây, nhân vật huyền thoại kiệt xuất nhất trong lịch sử Đường Môn của họ đã bị Diệp Thiên chém chết chỉ với một nhát kiếm.

Ông ta nắm chặt tay, nhưng bất lực gật đầu.

“Rất tốt!”

Ánh mắt Diệp Thiên lãnh đạm chỉ vào Đường Thiên Phong.

“Từ hôm nay, Đường Môn phải chuyển ra khỏi tỉnh Xuyên!”

“Ngoại trừ Đường Vũ Nhu ra, nếu như sau này tôi còn nghe thấy người của Đường Môn còn qua lại ở tỉnh Xuyên, tôi sẽ giết toàn bộ người của Đường Môn!”

“Từ nay về sau, sẽ không còn Đường Môn ở tỉnh Xuyên nữa!”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì Đường Thiên Phong biết thế hệ thống trị tỉnh Xuyên của Đường Môn đã hoàn toàn diệt vong. Kể từ giờ phút này, họ phải rời khỏi Lư Sơn, nơi tổ tiên của họ đã sinh sống qua nhiều thế hệ, thậm chí còn không bao giờ được đặt chân lên tỉnh Xuyên nữa.

Đối với một Đường Môn đã từng hiển hách trăm năm mà nói, đây chẳng khác gì sự nhục nhã vô cùng. Nhưng Đường Thiên Phong không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
XH
Xuân Hải29 Tháng chín, 2022 13:14
Được. 😏😏😏
BÌNH LUẬN FACEBOOK