Mục lục
Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Ninh Tuyết vốn dĩ đang tràn đầy hứng thú với Giang Siêu lập tức mất đi hứng thú.

Mượn sức loại người này nhiều lắm là có thêm một tên lính võ công cao. Còn về chuyện giúp đỡ nàng diệt trừ nạn trộm cướp đấy hả? Không làm cho các nàng bị đám cướp giết đã là may mắn rồi.

Lúc Tống Ninh Tuyết đang thất vọng, đám cướp đang nổi giận, chợt nghe Giang Siêu mặt mày nghiêm túc, läc đầu nói: “Ngại quá, ngươi nói sai rồi, ta... không cướp đường!”

Nghe vậy, đám cướp và Tống Ninh Tuyết lại ngạc nhiên lần nữa. Không phải chính hẳn vừa nói đường do hẳn mở, cây do hắn trồng hay sao?

Làm sao mới một lát lại thành không cướp đường rồi!

Nhìn dáng vẻ của hăn, chẳng lẽ là bị dọa sợ?

Tống Ninh Tuyết càng thêm thất vọng. Nàng vốn cảm thấy Giang Siêu có vài phần gan dạ, nào ngờ hiện giờ xem ra thăng nhãi này ngay cả khí khái cũng không có.

Người ta mới dọa vài câu đã sợ tới mức chịu thual

“Ha ha... nhãi ranh, ta còn tưởng răng ngươi kiêu ngạo lắm cơ đấy, bây giờ nhìn lại ngươi cũng chỉ là một tên hèn nhát mà thôi!” Ác Hổ giật mình rồi bật cười khinh thường.

Đám cướp xung quanh cũng cười ầm lên.

“Đừng sốt ruột, ta còn chưa nói xong mà”

Lúc này, Giang Siêu lạnh nhạt nói trong tiếng cười nhạo: “Ta... không cướp đường, nhưng cướp mạng! Cướp... mạng các ngươi.

Giang Siêu vừa dứt lời, đám cướp đang cười ầm kia đột nhiên im bặt, ngơ ngẩn mà nhìn Giang Siêu, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi hồn.

Thăng nhãi này mới nói gì vậy? Hắn nói hắn cướp mệnh?

Ngay cả đám người Tống Ninh Tuyết ở nơi xa cũng ngây. người, hóa ra thằng nhãi này không phải chịu thua.

Nhưng mà hắn kiêu ngạo nói muốn cướp mệnh người ta, chẳng lẽ hẳn không sợ đám cướp xẻo sống hẳn sao?

Lúc nàng còn đang suy nghĩ, Giang Siêu đã vứt cây đuốc trong tay ra phía trước.

Từ lúc đầu hắn vẫn luôn đợi, nói nhảm với đám cướp kia một lúc lâu chỉ là vì muốn đợi bọn họ tụ tập lại một chỗ.

Đám cướp hồi hồn lại, trong mắt nảy lên lửa giận, lập tức nhào về phía Giang Siêu.

Thằng nhãi này kiêu ngạo quá rồi, thật sự làm cho bọn họ tức giận đến ngứa răng.

“Ngươi muốn chết đúng không? Để ta xem hôm nay là ngươi cướp mạng bọn ta, hay là bọn ta cướp mạng ngươi!" Ác Hổ hét to cưỡi ngựa vọt lại đây.

Khoảnh khắc Ác Hổ cưỡi ngựa lao ra, cây đuốc bậc lửa dầu hỏa, ánh lửa lập tức lan tràn ra phía trước.

Bùm... bùm... Tiếng nổ mạnh nổi lên bốn phía, khu vực. đám cướp đang đứng ánh lửa tận trời, tiếng hét tiếng khóc sợ hãi thảm thiết vang lên liên tục.

Lúc này, Ác Hổ đã cưỡi ngựa chạy ra nên thoát khỏi khu vực nổ mạnh. Hắn ta hoảng hốt quay đầu nhìn lại phía sau, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Con ngựa dưới người hắn ta cũng vì vậy nên đi chậm lại.

Giang Siêu nhân cơ hội chạy lên, rút dao chẻ củi sau lưng, quát to: “Các ngươi còn chờ cái gì... ném đi...”

Trong lúc hét lớn, hẳn đã vọt tới trước mặt Ác Hổ, thuận thế chém dao chẻ củi về phía cổ Ác Hổ.

Một dao này vừa nhanh vừa chuẩn, cực kì tàn nhẫn!

Ác Hổ cảm nhận được có gió mạnh sau lưng, vô thức cúi đầu né tránh, thật không hổ là đại đương gia võ công cao hàng đầu núi Mạo Nhân.

Rất hiếm có người phản ứng nhanh như vậy. Nhưng mà ngay khi hẳn ta cúi đầu, Giang Siêu dường như đã đoán trước được, đổi sang năm tóc Ác Hổ, tốc độ vừa nhanh vừa tự nhiên.

Thấy bàn tay chụp tới, Ác Hổ không thể cùng lúc tránh né, đành phải trơ mắt nhìn mình bị nằm tóc.

Giang Siêu nhân cơ hội kéo hẳn ta xuống ngựa. Giơ tay! Cầm dao! Chém xuống!

Ác Hổ còn chưa kịp phản ứng thì dao chẻ củi đã chém sâu vào cổ hẳn ta.

Lúc cơ thể hắn ta còn đang co giật, Giang Siêu chém mạnh hơn nữa, khiến miệng vết thương sâu thêm vài phần.

Toàn thân Giang Siêu lúc này đều là máu bản ra từ trong cổ Ác Hổ, cả người trông giống như ma thần đến từ địa ngục.

Trên sườn đất bên kia, trong tiếng hét to của Giang Siêu, đám thôn dân dù rằng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng vẫn lập tức. vứt tảng đá đầu gỗ xuống dưới.

Đám cướp bị nổ tung tóe, cả người đều bị dầu hỏa đốt cháy, xong rồi bị thêm tảng đá đầu gỗ ném vào người, trong chớp mắt đã chết hơn phân nửa.

Số còn lại vội vàng chạy vào rừng tre bên cạnh. Đường phía sau bị dầu hỏa phá hư, đường phía trước có Giang Siêu tựa như ma thần, đám cướp còn sót lại bị dọa sợ, chỉ có thể chạy trốn vào rừng tre.

Trong mắt bọn họ, Giang Siêu đâu còn là tên hèn nhát lúc mới gặp, mà là sát thần hiển linh.

Khi bọn họ vừa chạy vào rừng tre, thôn dân canh giữ bên trong vội vàng khởi động bãy rập.

Dưới sự chào đón của bẫy bị động và bẫy chủ động, đám cướp còn lại đều bị giết trong vòng vài phút.

Cả cuộc chiến đấu diễn ra trong hơn mười phút. Ác Hổ cầm đầu đám cướp thậm chí còn bị Giang Siêu chém đầu khi mới vừa bắt đầu chiến đấu.

Nơi xa, Tống Ninh Tuyết ngẩn ngơ nhìn những gì vừa xảy ra trước mắt, và cả người đàn ông giống như ma thần đứng ở kia nữa, trong lòng chợt nảy lên rung động.

“Hắn chỉ dùng hơn mười phút mà có thể giết hơn bảy mươi tên cướp! Thuốc nổ, dầu hỏa, bẫy rập! Hóa ra hắn đã có chuẩn bị sẵn, thảo nào dám một mình chiến đấu với cả một đám cướp. Lại nói, thực lực của hắn mạnh quá đi!”

Tống Ninh Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm. Đến tận bây giờ nàng còn chưa kịp tiêu hóa những gì vừa xảy ra.

Chiến đấu xảy ra quá nhanh, rồi kết thúc cũng quá nhanh, làm nàng cảm thấy như là đang năm mơ.

Tới tận lúc này, nàng mới hiểu được người đàn ông nhìn như lỗ mãng kiêu ngạo kia thật sự là thông minh hơn người.

Hơn nữa, Tống Ninh Tuyết nhớ rõ tứ đương gia mới vừa bị giết vào hôm qua.

Lúc này mới có một ngày trôi qua thôi, hắn làm sao mà có thể bày ra nhiều bẫy rập và thủ đoạn đến như vậy chứ?

“Quận chúa, hắn lợi hại quá đi... nếu có hắn giúp đỡ thì kế hoạch diệt cướp của người chắc chản có thể tiến hành thuận lợi” Tống Tiểu Nhã ngơ ngẩn nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Đám nữ hộ vệ xung quanh cũng ngây ngốc mà nhìn bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Đi... đi xem thử..” Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết kẹp bụng ngựa, giục cương đi về phía trước.

Bên này, Giang Siêu nhìn về phía binh lính mặc áo giáp nơi xa với ánh mắt khác thường.

Ngay khi bọn cướp tới đây, hẳn cũng đã nhìn thấy đám binh lính kia, còn mơ hồ đoán được đối phương là ai.

Lúc trước đi giao thi thể, sai dịch huyện từng nhắc tới chuyện quận chúa và diệt cướp.

Vừa nãy bọn cướp tới đây, Giang Siêu cũng thấy được cảnh những binh lính kia muốn lại đây giúp đỡ.

Tuy rằng hắn không muốn tiếp xúc với quan phủ hay là quận chúa gì đó, nhưng mà thi thể bọn cướp nơi đây đều là tiền. Hiện giờ hẳn rất thiếu tiền!

Giang Siêu gọi đội bảo vệ thôn đi đếm số lượng thi thể.

Đa số thành viên đội bảo vệ thôn đều quay người nôn thóc nôn tháo khi nhìn thấy thi thể bị cháy đen hoặc là tay chân vặn vẹo.

Ngược lại là A Sinh, nhờ có hôm qua cùng hản đi đưa thi thể, nên chỉ có chân run run, chứ không có nôn ra.

Cậu thậm chí đi lại gần thi thể Ác Hổ, cầm dao chẻ củi chém mạnh vài dao, sau đó quỳ rạp xuống đất, nước mắt đầy mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK