Hắn ta không biết là quân Đại Triệu đã quay về phe chính nghĩa.
Hắn ta còn tưởng răng quân Đại Triệu định dốc sức biểu hiện để tỏ vẻ xin lỗi vì đã cứu viện muộn, tiếng hét “giết” là hét lên với quân Con Cháu trên Hiệp Khâu.
Nghĩ vậy, Tông Hán vô thức gật đầu.
Nếu đám quân Đại Triệu kia có thể biểu hiện ra sĩ khí như thế thì lo gì không đánh được quân Con Cháu trên Hiệp Khâu.
Trên Hiệp Khâu, Giang Siêu thấy vậy thì mặt mày hơi nghiêm lại.
Hắn đang định ra lệnh cho quân Con Cháu chuẩn bị chiến đấu, thì đột nhiên phát hiện quân Đại Triệu thế mà lại không hề đổi hướng, cứ lao thẳng về phía quân Nữ Chân với tốc độ nhanh chóng.
Loại tình huống này khiến Giang Siêu hơi ngạc nhiên, trong mắt còn có vẻ khó hiểu.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã biết nguyên nhân.
Quân Đại Triệu chắc là vì bị quân Nguyên Triệu buộc tới, rồi bị quân Nữ Chân đẩy ra chịu chết, nên nảy sinh lòng căm hận.
Thấy quân Đại Triệu đánh về phía quân Nữ Chân, trên mặt Giang Siêu hiện lên vẻ mong chờ.
Không biết quân Đại Triệu sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất cho quân Nữ Chân nữa.
Trong quân nơi xa, Tông Hán rất ngạc nhiên khi thấy quân Đại Triệu đang lao về phía phe mình.
Hắn ta làm sao cũng không ngờ được là quân Đại Triệu dám đánh về phía bọn chúng. Sao có thể chứ?
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ giận dữ, cả người giận dữ đến run rẩy. Hắn ta còn chưa ra lệnh thì quân Đại Triệu và quân Nữ Chân đã sáp vào đánh nhau.
Trong mặt trận quân Nữ Chân, đám quân Nữ Chân còn đang không hiểu vì sao quân Đại Triệu lại vọt về phía phe mình, rất nhiều người trong số bọn chúng không biết có nên đánh trả hay không.
Lúc bọn chúng đang do dự, quân Đại Triệu đã đánh tới bọn chúng.
Ngay sau đó, quân Nữ Chân ở phía trước đã bị bao phủ bởi vô số đòn tấn công.
Hai bên đánh vào nhau. Quân Đại Triệu muốn lao ra khỏi quân trận.
Còn quân Nữ Chân thì cũng hồi hồn lại, lập tức đánh trả quân Đại Triệu.
Hai bên đánh nhau dữ dội, tràn đầy nhiệt huyết, cực kì thảm thiết.
Quân Đại Triệu muốn sống, chỉ có thể dốc hết sức đánh nhau. Quân Nữ Chân lập tức bị khí thế của quân Đại Triệu dọa sợ.
Trong nhất thời, quân trận của bọn họ bị xé ra một lỗ hổng lớn.
Thấy quân Đại Triệu sắp lao ra từ lỗ hổng, quân Nữ Chân lập tức gọi nhau lại chặn đường.
Tông Hán đang giận dữ chỉ muốn chém chết hết quân Đại Triệu, tuyệt đối không bỏ qua một tên nào.
Hắn ta thậm chí đã quên lúc này mình đang định tấn công quân Con Cháu trên Hiệp Khâu.
Quân Nữ Chân nhanh chóng phủ kín lỗ hổng, chặn đường quân Đại Triệu. Đám quân Nữ Chân ở xung quanh cũng vội vàng lên bao vây quân Đại Triệu.
Quân Đại Triệu rất nhanh thì bị bao vây hết.
Quân Đại Triệu biết mình đã rơi vào đường cùng, nếu bây giờ đầu hàng thì chỉ có một con đường chết, không bằng dốc hết sức liều một lần.
Tất cả quân Đại Triệu đều lao về phía trước, ra sức đánh đấm, người nào cũng tắm máu, nhưng mà đa số đều ngã xuống quân trận.
Dù sao thì quân Nữ Chân cũng là một sự tồn tại khó có thể đánh bại, huống chỉ đa số đều là ky binh.
May là trong hỗn chiến, ky binh không chiếm nhiều ưu thế, chỉ có tính cơ động là hơi mạnh hơn một chút.
Có vài nghìn quân Đại Triệu lao ra khỏi lỗ hổng chạy về phía xa xa.
Còn quân Đại Triệu còn lại đều ngã xuống quân trận.
Quân Nữ Chân không hề giữ lại người sống.
Trên đỉnh núi, Giang Siêu thở dài khi nhìn thấy tất cả.