Nếu bệ hạ giết chết Giang hầu gia thì sẽ làm cho bá tánh giận dữ, một khi dân chúng lại nổi dậy thì chuyện sẽ không thể cứu vấn”
“Hơn nữa, bệ hạ cảm thấy tộc Khiết Đan chỉ là muốn cho Giang hầu gia chết hay sao?
Bọn họ chính là sợ Giang hầu gia, chỉ cần Giang hầu gia chết đi là Đại Triệu ta sẽ không thể nào ngăn cản bọn họ được nữa” Lão Tĩnh Quốc công Mộ Dung Địch lớn tiếng nói với hoàng đế.
“Đúng vậy, bệ hạ, nếu thật sự hại Giang hầu gia theo lời của tộc Khiết Đan thì không tốt lắm.
Hay là bệ hạ cứ kéo trước đi.
Nếu đại quân của tộc Khiết Đan dám tấn công qua, có Giang hầu gia thì vẫn có người ngăn cản bọn họ, chứ nếu không có Giang hầu gia thì...”
Lúc này, Lãnh Quốc công Tô Khâm cũng vội vàng bước lên nói với hoàng đế.
Lời nói của hai vị quốc công khiến sắc mặt Tống Triết hơi thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Tuy rằng ông ta ngu ngốc vô dụng, nhưng trải qua sự phân tích của hai vị quốc công, ông ta ít nhiều gì cũng có thể hiểu được.
Chỉ là nghĩ đến mối đe dọa Giang Siêu, ông ta vẫn cảm thấy không yên lòng.
Nếu có thể giết chết Giang Siêu thì tốt rồi.
Mấu chốt là bây giờ dù ông ta có muốn giết chết Giang Siêu thì cũng phải phải từ từ mà tính.
Bởi vì không biết là ai đi rải tin đồn trong dân gian, tạo nên sự hưởng ứng từ bá tánh, khiến ông ta tạm thời không thể động vào Giang Siêu.
Huống chỉ Giang Siêu dụng binh như thần.
Có hắn ở thì Tống Triết không cần phải sợ tộc Khiết Đan. Vấn đề là Giang Siêu có chút không nghe lời.
Hơn nữa, đám quân Con Cháu của Giang Siêu khiến ông ta mất ăn mất ngủ.
Có điều, ông ta chớp chớp mắt, nếu tạm thời không thể giết Giang Siêu thì cứ nghĩ cách nhốt Giang Siêu lại đã.
Chỉ cần nhốt được Giang Siêu là ông ta không cần phải sợ Giang Siêu sinh ra uy hiếp với ông ta nữa.
Đến lúc ấy, sống chết của Giang Siêu đều nằm trong tay ông ta, muốn giết Giang Siêu chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.
“Hai vị ái khanh nói rất đúng, là trãm suy nghĩ không cẩn thận”
Tống Triết nói với vẻ mặt áy náy.
Nói xong, ông ta lại đổi giọng nói tiếp: “Tĩnh Biên hầu Giang Siêu có công đánh lui địch, trãm quyết định phong hắn là Võ An công, thông báo tới cả thiên hạ...
Mời Tĩnh Biên hầu Giang Siêu vài ngày nữa về kinh nhận phong. Thánh chỉ...”
Dứt lời, Tống Triết cười nghiên ngẫm, còn có cả vẻ đắc ý.
Nếu Giang Siêu lợi dụng bá tánh thiên hạ để bảo vệ mạng sống của hắn, thì Tống Triết ông ta cũng có cách lợi dụng bá tánh thiên hạ bắt buộc Giang Siêu vào kinh thành.
Hoàng đế phong thưởng Giang Siêu là Võ An công, đây là một vinh quang rất lớn.
Cho dù là ông nội Giang Siêu, nguyên Tĩnh Biên hầu cũng không được phong công, chỉ được phong hầu.
Tống Triết thông báo khắp thiên hạ tương đương với việc bắt buộc Giang Siêu vào kinh.
Nếu Giang Siêu không vào kinh, ông ta chỉ cần tung một ít tin đồn như là Giang Siêu có lòng mưu phản, muốn nắm binh quyền, không chịu nghe lệnh.
Đối với Giang Siêu mà nói, tin đồn có thể khiến Giang Siêu gánh tội mưu phản, có khi toàn bộ Đại Triệu sẽ cùng xuất binh đánh hắn.
Tuy răng Giang Siêu có thực lực, nhưng bảo hắn đi đánh nhau với cả thiên hạ thì chắc gì hắn làm được.
Nếu bá tánh thiên hạ cũng cảm thấy Giang Siêu là phản tặc thì Giang Siêu có thể đi đến đâu được.