Nghe vậy, Giang Siêu cười cười với Lý Nhị Ngưu.
Chắc là ông ta lo lắng cho sự an toàn của hắn.
Rốt cuộc thì tại trấn Bồ Hà, Lưu Thông xem như là địa đầu xà.
Dưới tình huống cách ly, nếu Lưu Thông làm ra chuyện gì khác người thì chắc là không ai có thể ngăn cản được.
Lưu Thông chính là loại người có thể bỏ cả mạng sống vì tiền.
Chỉ là Giang Siêu không quan tâm đến một tên Lưu Thông nho nhỏ.
Hắn đã đến đây rồi thì chắc chắn phải nhổ sạch khối u ác tính kia.
“Không sao, chúng ta cùng đi thôi!”
Giang Siêu mặc kệ hơn hai mươi thi thể trong cửa hàng phía sau, quay người bảo Lý Nhị Ngưu dẫn mình đi Bảo Khánh Đường.
Bọn họ vừa đi thì người trốn tránh bên cạnh cửa hàng vội vàng chạy về phía phủ trấn thủ.
Sau khi về tới phủ trấn thủ, gã kể lại chuyện đã xảy ra bên cửa hàng cho tổng quản phủ trấn thủ nghe.
Nghe vậy, tổng quản vội vàng chạy về phía phòng trấn thủ, gõ cửa phòng.
Trong phòng, trấn thủ đang cùng thị nữ mây nghe, từng tiếng khó nghe truyền ra bên ngoài.
Nghe tiếng gõ cửa, trấn thủ tức giận nói: “Chẳng phải ta đã nói là không có chuyện gì thì đừng đi làm phiền ta hay sao? Ngươi mẹ nó muốn chết hải”
“Đại nhân, không ổn rồi, tiểu nhị và hộ vệ cửa hàng gạo nhà ta bị thằng nhãi mới đến giết chết rồi”
Tổng quản có chút hoảng loạn và sợ hãi nói với trấn thủ Lưu Thông.
“Cái gì?” Nghe vậy, Lưu Thông lập tức hét lên, sau đó thân thể trần trụi chạy vọt ra ngoài.
“Ngươi nói thằng nhãi kia giết người của bản đại nhân? Hắn muốn chết hả? Người đâu, mau thay đồ cho bản đại nhân! Bản đại nhân muốn xem hắn ta can đảm thế nào, có mấy cái mạng mà dám chống đối bản đại nhân! Bảo Ngưu hộ viện dẫn cấp dưới đi theo bản đại nhân. Nếu hắn ta muốn chết thì bản đại nhân sẽ thành toàn hắn ta..."
Lưu Thông mặt mày dữ tợn run lên, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.
Nghe lời nói của hắn ta, tổng quản vội vàng sai nha hoàn thay đồ cho Lưu Thông.
Lưu Thông thay đồ xong, dẫn theo gần hai trăm cấp dưới, mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài.
Cấp dưới tới báo hành tung của Giang Siêu. Hắn ta dẫn người đi tìm.
Hắn ta không tin là hơn hai trăm người bên mình còn không làm chết một Giang Siêu.
Đến khi ấy, chỉ cần đổ bừa là Giang Siêu bị đám dân nghèo nổi loạn ngộ sát thì sẽ không ai nói gì nữa.
Dù trước đây hắn ta gây ra bao nhiêu chuyện, thì chỉ cần lôi tên tuổi Lưu Thúc Bình ra, sẽ không có ai dám gây chuyện với hắn ta. Hắn ta tin rằng lần này cũng giống như vậy.
Lúc hắn ta đang đi tìm Giang Siêu, Giang Siêu đã đi tới trước Bảo Khánh Đường.
Đây là một căn nhà lớn, diện tích khá rộng rãi, chủ yếu là cửa nhà rất khí thế, phía trước còn có sân rộng, phía trên cửa viết ba chữ Bảo Khánh Đường.
Lúc đi đường, Giang Siêu nghe Lý Nhị Ngưu nói chủ nhân Trương thị của Bảo Khánh Đường là thế gia trung y nổi tiếng ở Dũng Thành, quê gốc của Trương thị là trấn Bồ Hà.