“Bọn họ muốn ép chúng ta vào trong, nói cách khác, trong cốc cũng có mai phục.
Nhưng mà, chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ ở đây chờ chết hay sao?”
Hồ Vi hơi tức giận nhìn Giang Siêu, hắn ta cảm thấy mình đã coi trọng hẳn quá.
Hẳn ta cho rằng Giang Siêu trí kế vô. song, nhất định có cách, nhưng không ngờ hắn không không có chuẩn bị gì cả, đưa mọi người vào tử địa luôn.
Ở chỗ này, muốn chạy cũng không chạy thoát được. Vào cốc phải chết, không vào cốc cũng phải chết.
Bên ngoài có gần mười ngàn quân thổ phỉ, bọn họ là quân Châu phủ, hơn nữa còn có một đám lưu dân, chỉ có con đường chết thôi.
“Hồ tướng quân, đừng lo lắng quá, Giang tiên sinh nhất định có cách đánh lui địch, nếu không, ngươi cho rằng vì sao. đến giờ huynh ấy vẫn không lo lắng!”
Mộ Dung Chỉ Tình lạnh nhạt nói với Hồ Vi.
Bây giờ khí sắc của nàng ta đã tốt hơn rồi, nhưng vẫn còn hơi yếu.
Ý của nàng ta rất rõ, nàng ta vô cùng tín nhiệm Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy thì khế mỉm cười với nàng ta, đứng dậy ra khỏi xe ngựa.
Khoảnh khäc hẳn ra khỏi xe ngựa, Gia Luật Thanh đứng trên đỉnh núi xa xa nhìn qua có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Mặc dù hắn ta không thấy chính xác, nhưng vẫn biết đó là kẻ thù mình vô cùng hận.
Mặt hän ta lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ và độc ác.
Giang Siêu đã ở đây, không uổng công hắn ta bố trí mai phục ở đây.
Lần này Giang Siêu không có bất kì đường lui nào, vì bên ngoài có gần mười ngàn binh sĩ, tùy tiện ra tay cũng có thể giết hẳn.
Cho dù khi đó Giang Siêu có muốn bay lên trời, nhưng bọn họ bất kể hy sinh, còn sợ không giết được hắn hay sao?
Ngay khi hắn ta tràn đầy lòng tin, hắn ta lại nhìn thấy Giang Siêu đang nói gì đó với tướng quân của quân Châu phủ, đối phương chỉ hơi do dự rồi quay lại chỗ đoàn quân ngay.
Rất nhanh, quân Châu phủ và đám lưu dân kia được điều động tới gần phía núi rừng phía bên phải, quân Châu phủ bảo. vệ phía trước, lưu dân được bảo vệ trong rừng.
Phía trước phiến quân Châu phủ, hai trăm quân sĩ mặc. quần áo đặc hế màu xanh da trời, trông quần áo hơi khác thường, giống trang phục của hộ vệ thiếp thân hơn.
Trên người mỗi người đều đeo đầy đồ, còn có người mang trường đao và đoản đao.
Nhìn tác phong quân đội và cảm giác kiên cường tỏa ra từ người họ,
Gia Luật Thanh trên đỉnh núi và bảy tên thủ lĩnh thổ phỉ đều giật mình.
Tuy nhiên, dù họ giật mình với đám binh sĩ này, nhưng lại cũng khinh thường.
Hai trăm người đấu với mười ngàn người thì cũng phải chết thôi, còn đám quân Châu phủ, bọn họ đã không để vào mắt từ lâu rồi.
Lúc này, mười ngàn quân thổ phỉ bắt đầu xông về phía Giang Siêu.
Nhìn đám thuộc hạ càng ngày càng gần, mấy thủ lĩnh thổ phỉ và Gia Luật Thanh đứng trên núi đều đắc ý.
Bọn họ cứ như đã thấy cảnh đám người Giang Siêu bị tàn sát, họ đều không đợi được mà muốn thấy máu.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, đột nhiên có tiếng gầm thét vang lên, cái thứ phát ra tiếng gầm đó bay ra từ một hướng khác.