Mục lục
Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh Trình Cung đã chạy ra khỏi vòng vây, nhìn các tướng sĩ ở phía sau bị rơi vào bao vây đang đợi bị tàn sát, Trình Cung không ngoảnh đầu lại mang theo mấy trăm hộ về và mấy viên phó tướng chạy trốn.

Đợi đến khi Trình Cung dẫn theo người của mình trốn đi xa rồi thì Nam Minh Chinh xuất hiện ở một gò núi nhìn về hướng Trình Cung bỏ trốn, khoé miệng của hẳn ta đầy sự trào phúng.

"Có Trình Cung đích thân báo tin chỉ cần hẳn ta lên nói sống động như thật một phen thì chủ tướng còn lại của Dương Thành có lẽ sẽ sợ đến vỡ mật!

Đến lúc đó, trái lại chúng ta xem thử ngươi có chuẩn bị cầu cứu viện không..."

Trình Cung được Đông Ly Ưng đặc biệt dặn dò phải thả đi, chỉ có thả nhân vật quan trọng như Trình Cung đi thì mới có thể khiến cho chủ tướng của Dương Thành cảm thấy sợ hãi.

Chiến lược tiếp theo mới có thể thực hiện được, nếu như chỉ là truyền tin đến Dương Thành e là khó có tác dụng trấn áp.

Trình Cung sẽ trở thành con cờ tốt nhất, có những tác dụng không sao kể hết được.

Cùng với lúc đó, đợi được Trình Cung trốn đi thì công kích pháo đạn phía bên quân Con Cháu cũng dừng lại, sự trấn áp đối với vòng vây xung kích cũng bắt đầu giảm.

Có người ở đó kêu lớn: "Bỏ vũ khí không giết... Đưa tay lên, bỏ vũ khí không giết... Đưa tay lên..."

Theo giọng nói vang khắp cả chiến trường, đột nhiên các Doanh Châu quân muốn thoát khỏi vòng vây do dự nhìn về phía các quân Con Cháu đã ở mặt trận nơi không xa.

Trong lòng bọn họ tràn đầy sự tuyệt vọng, dù sao bất kể bọn họ xông ra ngoài thế nào cũng không ra được.

Có xông lên bao nhiêu thì cuối cùng cũng bị vũ khí của quân Con Cháu đánh trả lại một cách kỳ lạ.

Số lần bọn họ công kích đều bị trấn áp đến không ngóc đầu lên nổi, bọn họ cảm thấy chắc chăn hôm nay phải chết ở đây rồi.

Thế nhưng lời kêu gọi của quân Con Cháu lại cho họ cơ hội được sống, bỏ vũ khí không giết có phải có nghĩa là chỉ cần bọn họ đầu hàng thì có thể không giết phải không! Ai có thể được sống mà còn muốn liều mạng chứ.

Chỉ là bọn họ lại có chút không tin những thứ này là thật.

Nhưng mà có một số binh sĩ nghe nói trước kia Vệ Thành có không ít binh sĩ đầu hàng, hình như đều không bị giết.

Có người đang do dự nhưng vẫn đưa tay đứng dậy, vũ khí trên tay bị bỏ lại ở dưới đất.

Khoảnh khắc người này đứng lên không có bị quân Con Cháu tấn công.

Hản ta thử đi về phía trước, những binh sĩ ở phía sau cũng đều đang nhìn với ánh mắt đầy sự hy vọng.

Mà ngay vào. lúc này, trong trận địa của quân Con Cháu, mọi người cũng đứng lên.

Bọn họ đã đi qua rất nhanh sau đó khống chế tên binh lính đầu hàng trước nhất, sau đó tìm một chỗ cho hẳn ta trú.

Quân Con Cháu không có giết đối phương, tình hình như vậy khiến có những Doanh Châu quân đang trong tuyệt vọng nhìn thấy được hy vọng, bọn họ rất nhanh đã bắt đầu lần lượt buông vũ khí trên tay xuống, từng bước giơ tay đi về phía quân Con Cháu.

Chiến trường cũng như vậy mà ngừng chiến đấu, nói chính xác hơn là quân Con Cháu đã ngừng tấn công, từ đầu đến cuối gần như đều là quân Con Cháu tấn công còn Doanh Châu bị bị đàn áp.

Toàn bộ Doanh Châu quân ở trên chiến trường cuối cùng cũng đầu hàng hết, ngoại trừ những người bị thương thì tù binh kẻ thù của trận chiến này là gần bốn mươi nghìn người.

Phía bên Quân Con Cháu vừa chiến đấu đã diệt hơn mười nghìn Doanh Châu quân.

Trong thành cũng có gần mười nghìn tù binh.

Sự kháng cự trong thành cũng không quyết gần như có thể chạy đều chạy rồi, không thể chạy thì liều mạng cố chống cự, đương nhiên đều bị giết rồi.

Trong trận chiến này quân Con Cháu diệt được ba mươi nghìn địch, thu được gần năm mươi nghìn tù binh.

Sau khi quân Con Cháu vào thành, Đông Ly Ưng ra lệnh nghiêm quân Con Cháu không được quấy nhiễu bách tính. Ai dám quấy nhiễu bách tính thì giết không tha!

Ban đầu nhân dân của thành Thường Châu đối với quân Con Cháu ít nhiều còn có chút cảnh giác ở trong lòng nhưng nhìn thấy kỷ luật quân đội của quân Con Cháu nghiêm minh, đột nhiên cảm thấy yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK