Hoan Nhi rất nhớ nương...
Người xung quanh tự động tránh đường, cô bé rất nhanh thì chạy tới bên cạnh mẫu thân mình.
Cô bé ôm chặt mẫu thân, gào khóc ầm ï.
Đó là một loại vui sướng khi mất mà tìn lại được, cũng là một loại may mắn khi sống sót sau tai nạn.
Nếu hôm nay quân Con Cháu không đến đây thì không biết số phận của bọn họ sẽ như thế nào.
Thấy bọn họ đoàn tụ, Giang Siêu cũng cảm thấy may mắn.
Lúc này, xung quanh cũng có người đang gọi tên người thân, chỉ là không phải ai cũng may mắn như vậy.
Có người tìm được người thân rồi gào khóc thảm thiết.
Bởi vì người thân của bọn họ đã chết, bị người Nữ Chân giết chết.
Gần mười nghìn dân chạy nạn, bị người Nữ Chân giết gần một nghìn người, còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương.
Thấy vậy, Giang Siêu vội vàng ra lệnh cho các chiến sĩ giúp đỡ thu liễm thi cốt, trấn an cảm xúc.
Sau đó, hắn bắt đầu hỏi thăm tình huống.
Lúc này, hắn mới biết được không lâu trước đó Dương Phong thành thất thủ, người Nữ Chân chém giết vào thành.
Hắn liền ra lệnh cho quân đội đi tới khu giữa Kinh Dương thành và Dương Phong thành để chặn đường quân Nữ Chân, tuyệt đối không để người Nữ Chân đoạt được Kinh Dương thành.
Ngoài ra, hắn còn phái một tiểu đội trắm người đưa đám dân chạy nạn đi phủ Ninh Châu. Hắn tuyệt đối sẽ không mặc kệ đám bá tánh cực khổ kia.
Trước khi đi, cô bé đứng trong đám người quỳ xuống dập đầu tỏ vẻ cảm ơn với Giang Siêu theo yêu cầu của phụ mẫu.
Tất cả bá tánh cũng quỳ xuống. Tuy rằng chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhưng mà mọi người đều tin tưởng Giang Siêu, tin tưởng vị anh hùng dân tộc đã từng đánh thắng người Khiết Đan.
Đưa đám dân chạy nạn xong, Giang Siêu dẫn sáu nghìn quân Con Cháu chạy lên phía trước, đội pháo binh và đội dự bị đi ở phía sau.
Rất khó để dùng sáu nghìn quân Con Cháu của bọn họ đi chặn mười vạn quân Nữ Chân.
Rốt cuộc thì trong mười vạn quân Nữ Chân có ít nhất là bảy vạn ky binh.
Cho dù hắn có được trang bị vũ khí tiên tiến, thì khi đối mặt với quân Nữ Chân dũng mãnh, quân Con Cháu cũng không thêm được bao nhiêu ưu thế, bởi vì quân Con Cháu có số lượng ít hơn nhiều.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì Giang Siêu vẫn phải đi giữ chân người Nữ Chân trước mới được.
Chỉ cần đội pháo binh chạy tới, dù cho quân Nữ Chân đều là ky binh thì quân Con Cháu cũng chưa chắc không có phần thắng.
Cứ như vậy, Giang Siêu dẫn quân đội bắt đầu hành quân gấp.
Đội pháo binh đi sau cũng nhận được lệnh từ Giang Siêu, đi đến vị trí tiếp theo để chỉ viện.
Cùng lúc đó, một đội mười vạn người xuất phát từ biên giới đất Thục và địa bàn của Nguyên vương, chủ tướng là hai người phụ nữ.
Bọn họ mặc quân phục, để lộ vóc dáng hoàn mỹ, dưới mũ giáp là khuôn mặt cực kì xinh đẹp. Bọn họ chính là Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã.
Sau khi hai bên hợp tác, đất Thục phát triển nhanh chóng hẳn lên.
Dưới sự tấn công bằng hình thức thương nghiệp của Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã, các dân tộc thiểu số trên đất Thục đã nếm được ngon ngọt, thấy được hy vọng giàu có, nên ai cũng tham gia vào liên minh đất Thục do Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã thành lập.
Thật ra thì các dân tộc thiểu số không hề muốn đánh giặc để cướp đoạt tài nguyên và không gian sinh sống. Với bọn họ mà nói, nếu có thể sống yên ổn và giàu có thì ai lại muốn đi đánh sống chết với người khác.
Hơn nữa, A Thi Mã đã làm theo ý của Giang Siêu là chia chỗ tốt cho đám người cầm quyền. Dưới sự mê hoặc của tiền tài, bọn họ đương nhiên là nghe lời.